Thursday, June 23, 2011

Tập 87 : Nhìn về phía trước


Tập 87 : Nhìn về phía trước

« Tự do muôn năm ! » Kaito nói mà như hát sau khi được giải phóng khỏi chỗ bó bột nhằng nhịt. Saguru chỉ đảo mắt mà không nói gì. Phải rồi, cái tên trời đánh đó mà chịu nằm yên một chỗ mới là lạ …
« Nhưng anh vẫn phải hết sức cẩn thận trong vòng 2 tuần tới, » Aoko nhắc nhở hắn.
« Biết rồi mà, » hắn nhoẻn cười hết cỡ.
« Vậy là chúng ta cho tới lúc đó có khối thời gian tha hồ mà chơi  bời, » Saguru lại thở dài một cái. Hắn và Akako tới thăm Kaito trong thời gian tên này thường xuyên, và lại còn nắm tay nhau nữa, mắt Kaito tròn như viên bi khi thấy cái cảnh tượng này. Kaito tự hỏi hai con người này trở nên thân thiết đến mức độ như thế từ bao giờ. Tuần trước là ngày lễ Tình nhân, hắn phải nằm dài trên giường bệnh, nhưng hắn được an ủi khôn xiết bằng một Aoko mặt đỏ tưng bừng và hộp bánh sô cô la. Mẹ hắn có vẻ mừng rỡ lắm, bà đang hồi phục lại khá nhanh, tuy nhiên vẫn chưa thể ngồi dậy được, và dinh dưỡng vẫn phải qua đường truyền nước – nghĩa là bà vẫn còn yếu và nhợt nhạt, nhưng trước cảnh Kaito Aoko ngượng nghịu, bà  bật cười rất vui vẻ. Hắn ra viện trước và hứa như đinh đóng cột với bà mẹ rằng hôm nào cũng sẽ đến thăm – và buộc phải đến trường học nữa. Bà mẹ này còn nhất định yêu cầu một cô y tá mang điện thoại tới và đích thân gọi điện cho bác Jii để giao phó trách nhiệm trông coi Kaito cho ông già, « không thể để hai đứa nó ở nhà một mình với nhau được », bà nói thế, và lơ đi hai cặp má đỏ au của hai cô cậu trong câu chuyện.
Thế còn cặp đôi Osaka ? Giờ thì họ đã chính thức là một cặp rồi đấy, bằng chứng là cái hôn thắm thiết của Kazuha khi Hattori xuất hiện trở lại, lành lặn và cao lớn như mọi khi (sau khi suýt bẻ gãy cánh tay anh chàng vì « tên ngốc này, làm người ta lo muốn chết »), hai người cùng đi chơi với nhau trong ngày lễ Tình nhân, chỉ đúng một ngày sau khi tìm ra liều thuốc giải thực sự. Hattori không tỏ ra có dấu hiệu phản ứng phụ gì với thuốc, điều mà khiến trước đó Kudo lo lắng không yên, và chính bản thân tên này cũng đang mong đến lúc nuốt chửng viên thuốc kia từng giờ từng phút. Kaito không rõ tên thám tử đó đã uống thuốc giải hay chưa. Lúc này chắc Ran đã đi học về, vì  Aoko, Saguru và Akako cũng mới tan trường không lâu. Chắc cô gái sẽ vui mừng và bất ngờ lắm nếu ngay bây giờ ghé thăm nhà Kudo …
« Quán Blue Parrot gần nhà tớ lắm, cho nên tụi mình cứ đi dạo tiếp đi ! » Aoko vui vẻ thốt lên, Saguru lặng lẽ đón lấy túi xách của Kaito trên tay cô gái – hắn muôn đời là chàng lịch thiệp với phái nữ. « Quay lại cuộc sống bình thường thật tuyệt, nhỉ ? »

« Cậu có bình thường không ? » Saguru buột miệng hỏi, khiến Kaito làm một điệu bộ trầm ngâm, ra vẻ suy nghĩ lung lắm.
« Tớ sẽ thử xem sao, » hắn đáp, « nhưng tớ đoán trước kết quả sẽ như thế này nè : SIÊU BẠI ! » cả nhóm cười phá lên vui vẻ.
« Thiếu gia, tôi mừng quá, cậu vẫn còn sống, » ông Jii sụt sịt thốt lên khi cả đám đã tề tựu đông đủ trong quán. « Tôi tin chắc rằng … ngài Toichi sẽ rất tự hào về cậu. »
« Vâng thưa bác, » Kaito nhẹ nhàng đáp. Trong một thoáng, mặt hắn tối sầm lại, nhưng rồi hắn lại vui vẻ cất tiếng ngay sau đó. « Cháu sẽ kể cho bác nghe sau. Có người đã thách thức cháu đấy ! »
« Thách tthuwscuw ? » ông già tò mò hỏi.
« Bọn tớ đã luyện tay nghề trước cậu hơn 1 tháng đấy, » Akako nhoẻn cười chế giễu. « Lần này cậu sẽ rớt hạng chóng thôi. »
« Để xem … tớ chọn Rosalina. »
« Coi chừng mấy cái xương sườn đấy, vung điều khiển từ xa vừa phải thôi. »

Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxx


« Cuối cùng cũng về tới nhà thân yêu, » Shinichi thở phào nhẹ nhõm trong lúc đ ilang thang trong căn nhà rộng lớn. Hắn chỉ muốn tới phòng thí nghiệm của nhà Hakuba ngay lập tức – Hattori đã uống thuốc giải cách đây 1 tuần, và không tỏ ra sốc thuốc hay có bất cứ phản ứng tiêu cực nào, điều đó khiến cho Shinichi nóng ruột gấp bội, nhưng dù sao hắn cũng phải về nhà trước, lấy quần áo để thay, ít nhất là như thế.
Giống như hắn tiên liệu từ trước, Ai đang ngồi sẵn ở bậc cuối cầu thang dẫn lên phòng hắn, tay cầm viên thuốc nhỏ nhắn giúp hắn lấy lại cơ thể cũ và cuộc sống bình thường …
« Khi nào cậu sẽ uống ? » hắn hắng giọng cất tiếng hỏi, sau khi kìm chế cơn sung sướng phấn khích và cầm lấy viên thuốc từ tay cô bé.
« Tớ sẽ không uống thuốc giải, » cô bé đáp thẳng tưng khiến Shinichi trợn mắt nhìn kinh ngạc. « Tớ sẽ vẫn là Haibara Ai. » cô tiếp tục.

« Hả ? » Shinichi thốt lên ngạc nhiên. « Tớ cứ tưởng … cậu muốn thế cơ mà ? »
« Tớ chưa bao giờ thực sự muốn quay lại cơ thể cũ và thân phận trước đây Kudo ạ, » Ai thở dài và nói. « Tớ luôn luôn muốn … cậu bị ép phải uống thuốc độc, bị ép phải rời bỏ cuộc đời bình thường. Còn tớ thì khác, tớ tự nguyện uống nó để tự tử, Kudo ạ, bởi vì Miyano Shiho chẳng còn gì để mất. Và tớ đã cháy rụi … rồi giống như con chim phượng hoàng bất tử, Haibara Ai được sinh ra từ đống tro tàn và lửa cháy của Miyano Shiho. » cô bé liếc nhìn hắn và hơi nhếch mép cười. Miyano Shiho đã chết từ lâu rồi, Kudo à, giống như những thành viên khác trong gia đình ấy. Tớ sẽ không bao giờ quên đi Shiho, nhưng tớ cũng còn một cuộc đời viên mãn hạnh phúc đầy hứa hẹn chờ tớ ở phía trước … tớ muốn hưởng thụ cuộc sống đó. Tớ đã sẵn sàng để bắt đầu lại tất cả. Từ trước tới giờ tớ cố gắng tìm ra viên thuốc giải là vì cậu thôi. »
Shinichi cứng đờ người lắng nghe câu chuyện của cô bạn, và càng chết đứng hơn khi cô đứng dậy và hôn nhẹ hắn. Hôn vào môi hắn.

« Ơ … ớ ?! » hắn lắp bắp không thành tiếng, còn cô bé kia thì lùi lại và đi ngang qua mặt hắn.

« Đã đến lúc tớ bắt đầu lại tất cả … cả chuyện này nữa, » cô nhẹ nhàng nói tiếp. « Hai người nhất đinh phải sống bên nhau thật hạnh phúc đấy nhé, biết chưa ? À, nếu cậu còn dám làm chị tôi buồn khổ thêm nữa, thì tôi sẽ đầu độc cậu, là thật đấy. Đây là cảnh báo đấy. »

Shinichi mỉm cười và bỗng dưng bật cười, nhìn theo nhà khoa học tí hon bước đi xa. « Thế mà hôm qua tớ đã vội tạm biệt đội thám tử nhí rồi ! »
« Tụi tớ sẽ theo dõi cậu nếu cảm thấy cần thiết, nhớ lấy, » Ai nói vọng từ đâu đó tới. Shinichi chợt nghe thấy có tiếng cười khúc khích tinh nghịch sau lưng, bèn quay lại nhìn.
« MẸ ?! » hắn giật nảy cả người. « Con tưởng mẹ bận ở bệnh viện trông coi ba cơ mà … »
« Thì đúng là  như vậy rồi, nhưng con nghĩ ai là người đưa cô bé đó ra viện và quay về đây nếu không phải mẹ ? » Yukiko đáp. « Cô Jodie đó thì cứ khăng khăng là sẽ đi bộ về căn hộ của mình … mẹ có để sẵn đồ cho con thay ở trong phòng riêng ấy … mau lên đi, để còn đi hẹn hò với cô bạn gái khác của của con chứ ! Mau lên, anh chàng đào hoa này, mẹ nói con đó ! »

« Mẹ ơi là mẹ ! » Shinichi rên lên. « Haibara không phải là bạn gái của con ! »
« Mẹ biết rồi mà, mẹ trêu con thế thôi, » Yukiko lại bật cười khi thấy cậu con trai đỏ mặt. « Hồi trước mẹ bảo con rồi, chắc chắn cô bé đó có chút cảm tình với con mà. Mẹ đoán là cô bé đó muốn nói chuyện rõ ràng từ lâu lắm rồi. Mẹ mừng quá, bây giờ cô bé đã có thể bắt đầu cuộc sống mới mà không vướng bận bất cứ chuyện gì … nó sẽ được hạnh phúc … »
« Vâng, » Shinichi liếc mắt nhìn cánh cửa đóng kín. Hắn đang mường tượng ra cảnh hai chị em nhà Miyano nắm tay nhau bước đi dần xa, cô chị gái tóc sẫm với nét mặt buồn mênh mang và cô em gái tóc sáng màu, hai người cất tiếng cười vui vẻ trong tự do và thanh thản.


Rồi hắn tức tốc chạy lên lầu. cũng chính là lúc hắn nộp mình cho lửa cháy và bóng tối và cơn đau … cuối cùng.

Xxxxxxxxxxxx


«  … Thế bao giờ tụi mình sẽ đi shopping tiếp đây ? » Sonoko hỏi.
« Sao tự dưng từ chuyện tốt nghiệp mà nhảy sang chuyện shopping được hay vậy ?! » Ran tò mò hỏi.
« Thì, đang nói chuyện đám cưới của bạn Ayako cuối cùng cũng được tổ chức ngay trước lễ tốt nghiệp ! » Sonoko la lên biểu cảm. « Trước đó đám cưới bị hoãn nhớ không … tớ đã mời anh Makoto tới cùng rồi, nhưng mà tụi tớ không có lễ phục … »

Ran không thể nhịn nổi một tiếng cười sảng khoái.  Bao nhiêu ám ảnh về sát nhân, về đám cháy dữ dội, về FBI, CIA và bao nhiêu bí mật tày trời đều bị cuốn trôi sạch chỉ bằng một tràng huyên thuyên không dứt của Sonoko về quần áo và giày dép. Ran đột nhiên quay sang ôm chầm lấy cô bạn thân.
« Ran ! » Sonoko bật cười sau khi la lên giật mình. « Gì nữa thế ?! »
« Không có gì ! » Ran hát lên vui vẻ. « Hôm nay tớ cũng không đi shopping được đâu, nhưng tớ sẽ cố gắng tìm thời gian … nếu lần tới tớ kéo thêm đồng bọn thì cậu có phiền không ? »
« Ừm, nếu cái tên Kudo đó thật sự đang ở đâu đó trên đất Nhật Bản này, » Sonoko khịt mũi tức tối. « Dù gì tớ vẫn muốn đập cái tên đó một trận … bốc hơi không một lời từ biệt, nó nghĩ nó là ai vậy chứ ?! »
« Bé Ai đấy à ? » Ran ngắt lời Sonoko và tò mò nhin cô bé con đang đứng ở góc phố.
« Chị ! » cô bé cũng ngạc nhiên thốt lên, rồi bỗng dưng đỏ mặt. rồi cô mỉm cười. « Em đang trên đường về nhà, chị đoán xem em vừa gặp ai ở phố Beika nào ? »
« Ai cơ ? » Sonoko hỏi, còn Ai nháy mắt với Ran 1 cái.
« Anh Shinichi đấy ! » cô reo lên bằng điệu bộ học được của Ayumi.
« Kudo á ?! » Sonoko há hốc miệng. « Cái tên chết dẫm đ-
« Rốt cuộc cũng về rồi à ? » Ran vờ hừ một tiếng, làm bộ đồng tình với cơn giận của Sonoko nhưng cũng đồng thời nháy mắt đáp lại Ai. « Thế thì chị phải tới nói với hắn vài câu mới được … »

« Đi đi Ran ! YOU GO GIRL ! » Sonoko hét to khi Ran chạy đi. « Cho tên đáng ghét đó biết tay đi ! »
« Thuốc giải … » Ran chạy như bay dọc con đường. « Cậu ấy đã trở về rồi … thật sự đã … quay về rồi … không bao giờ rời xa  nữa … »
Ran chạy dọc con đường, trong tâm trí như tái hiện lại cái ngày Shinichi mất tích, một ngày lạnh giá lạ kì khiến cô sợ hãi, hoảng loạn và mông lung, nhưng hôm nay mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ, quá lí tưởng cho một ngày giữa tháng 2, dường như đang hứa hẹn một mùa xuân đang tới, ấm áp đâm chồi nảy lộc …
Căn biệt thự nhà Kudo kia rồi ! nó từng một thời đối với cô là biểu tượng của cô đơn, của những gĩ tốt đẹp mà cô đã đánh mất nhưng giờ đây đã khác …
Ran mở tung cửa chạy vào vừa kịp lúc Shinichi bước từ cầu thang xuống và uể oải nói vài câu với bà mẹ trong lúc cài nút áo sơ mi bằng một tay.
« Shinichi … » Ran nhìn chằm chằm cậu bạn như muốn nuốt lấy hình ảnh thân thương đó. Cậu ấy đã quay trở lại … và sẽ không bao giờ bỏ đi nữa … sẽ …
« Oi, oi, » Shinichi lên tiếng phàn nàn khi thấy mắt Ran ngân ngấn nước. « Ran, không sao rồi mà … »
« Em biết chứ, » cô cố nở một nụ cười yếu ớt. « Chúng mình đã hứa rồi mà. » Cô choàng 2 cánh tay vòng qua cổ cậu bạn trai và ôm chặt, không muốn và không dám để cậu ấy bay đi mất.
Và đúng là cậu ta chẳng bao giờ bay đi mất. Không bao giờ nữa.

Xxxxxxxxxxxxxxxxxxx

Lại nói tới những cơ sở thí nghiệm của nhà Hakuba, các nhà khoa học đang hốt hoảng liên lạc với thiếu gia nhà họ để thông báo khẩn về việc toàn bộ số dữ liệu về thuốc APTX mà họ nhận được cách đây không lâu – tức dữ liệu duy nhất trên thế giới này giúp sản xuất ra loại thuốc trường sinh bất tử - đã hoàn toàn bị xóa trắng bóc bởi một loại virus kinh khủng nào đó, nó không chỉ hủy toàn bộ số dữ liệu mà còn nhân tiện xóa sạch ổ cứng của hệ thống máy vi tính của trung tâm nghiên cứu và thí nghiệm luôn. Saguru Hakuba nghe cái tin đó xong thì không nói gì, và hơi nhếch mép cười sau khi đặt ống nghe xuống.
« Có vẻ như hê thống maý vi tính của trung tâm thí nghiệm mới bị virus Nam Tước Bóng Đêm ghé thăm » hắn bình luận ngắn gọn.
« Ôi, tiếc nhỉ, » Kaito đáp lại cũng bằng cái giọng hờ hững y như thế. Aoko vung tay về phía đầu hắn nhưng hắn né được dễ dàng.
« Như vậy là tốt, » Akako nói thêm. « Đó là một lời nguyền đáng sợ. »
« Tớ dám cá kẻ thực hiện hack hệ thống máy vi tính đó không để lại bất cứ dấu vết nào để theo dõi điều tra, Saguru cười điệu và restart trận game.
« Cuộc đời biết bao lọc lừa, » Kaito bình luận.
Xxxxxxxxxxxxxxx

Thời gian trôi …

Ngay khi nhà tiến sĩ Agasa đã được sửa xong, Ai cũng không quay lại sống cùng « ông nội ». Jodie và Shuu sống cùng nhau, cuộc chiến khốc liệt vừa rồi đã giúp họ lại gần nhau đáng kể. Vào ngày 4 tháng 5 khi cùng tới dự buổi lễ tại nhà Kudo, họ nắm tay nhau, và mang theo cả giấy tờ hành chính hoàn thiện về việc chính thức công nhận Haibara Ai có mặt trên đời – nhờ vào chương trình bảo vệ nhân chứng của FBI, đồng thời công nhận quyền nuôi dưỡng và chăm sóc cô bé của Jodie Saintemillion và Shuuichi Akai với tư cách cha mẹ nuôi. Hai người này kiên quyết sắp xếp và theo dõi để đảm bảo cô bé ăn uống đầy đủ.
Heiji và Kazuha cũng tới – đương nhiên là cùng nhau. Dù đã chính thức hẹn hò như một cặp tình nhân, nhưng không khí chung giữa hai người này cũng không đổi khác là mấy, họ vẫn cãi nhau như cơm bữa. Điểm khác biệt duy nhất có lẽ là những cái hôn nóng bỏng làm lành – nóng bỏng quá mức cần thiết.
Akako cũng chấp nhận tham gia chương trình bảo vệ nhân chứng và xóa đi mọi dấu viết liên quan đến thân phận Kurosawa Akako và gắng quên đi tất cả về Tổ chức, và hiện tại vẫn tiếp tục sống cùng nhà với Hakuba.
Sato và Takagi cũng được mời tới dự buổi tiệc cùng với cặp nhẫn đính hôn lấp lánh trên tay. Shiratori hiện tại cũng đang chính thức hẹn hò với cô giáo Kobayashi, Yumi và Chiba đập tay với nhau ra vẻ chúc mừng chiến công làm ông mai bà mối của mình.
Kogoro sau khi ra viện thì về sống ở căn hộ của Eri cùng Ran (lần này Eri hết để ông ta ngủ ở ghế bành rồi). Ông mở văn phòng thám tử Mori luôn tại đó và đạt được khá nhiều thành công, nhờ vào những kinh nghiệm quý báu có được trong hơn hai năm ở gần Shinichi, và sự hỗ trợ tinh thần của gia đình đoàn tụ. Ông bác cũng ngừng uống rượu, khiến Ran mừng húm, nhưng chẳng bao giờ bỏ được hút thuốc.
Hidemi chính thức thôi việc ở CIA với số tiền thưởng cực kì hậu hĩnh và quay về tiếp tục làm cô phát thanh viên truyền hình Mizunashi Rena. Vì vậy mà Eisuke cũng quay về Nhật tiếp tục học ở trường trung học Teitan, và bớt hậu đậu đi nhiều, tự tin lên nhiều nhờ có cô chi luôn ở cạnh động viên, cậu ta chỉ ngã duy nhất 1 lần trong bữa tiệc, không bị thương tích nghiêm trọng gì cho lắm.

Sonoko – người hoàn toàn không ý thức gì về cơn bão khốc liệt vừa kéo qua, cũng chẳng kiếm ra lúc nào để tổng sỉ vả Shinichi, bởi Kyougoku Makoto cuối cùng cũng quay về  Nhật để kết thúc chương trình trung học, khiến cô nàng sướng rơn và quên mất trước kia mình điên tiết với Kudo vì việc gì. Cô vốn là người suy nghĩ cực kì đơn giản.
Mấy cô cậu nhóc thám tử lúc đầu buồn thiu vì mất đi thành viên siêu sao, nhưng rồi lấy lại nhuệ khí cực nhanh – trẻ con mà. Chúng vẫn tiếp tục đụng độ án mạng, và được anh Shinichi mới trở về từ nước ngoài chỉ bảo tận tình, chúng đã nổi tiếng như thám tử trung học ở độ tuổi rất trẻ.
Còn lại, 3464 thành viên của tổ chức Áo đen đã bị bắt giữ trên phạm vi toàn cầu trên lãnh thổ của 110 quốc gia, và hầu hết đều được tuyên án từ 500 tới 10 000 năm tù. Kaito cười vỡ bụng khi nghe cái tin đó và còn đề nghị cho đám người đó uống Pandora để chúng có cơ hội hoàn thành số ngày tháng đó trong tù. Nghe vậy, Aoko đập vô đầu hắn cái bốp với cán chổi. Hai cô cậu dạo này dugn dăng dung dẻ ở quán Blue Parrot suốt, và ông Jii có cảm giác chúng đang lên kế hoạch thực hiện cái gì đó có trời mới biết.
Công ty bảo hiểm trả một khoản tiền khá hậu cho nhà  Kaito và ông Agasa, đủ để xây lại căn nhà khang trang, và cả quán cà phê Poirot cũng vậy. Tiệm cà phê đó dần trở thành một địa điểm rất nổi tiếng dành cho những người đam mê trinh thám, mấy cô cậu thám tử nhí và thiếu niên cũng thường xuyên tới đây sinh hoạt. Trong quá trình xây nhà, Kaito có đề nghị thay đổi một chút cách bố trí phòng ốc trong nhà, cụ thể là chuyển phòng riêng của mẹ hắn xuống tầng 1 để tiện cho mẹ hắn trong thời gian phục hồi chức năng. Người ta tin tưởng rằng bà sẽ hồi phục hoàn toàn, tuy nhiên sẽ có những vết sẹo cực lớn và những cơn đau nhức cơ bắp mà bà sẽ phải chịu đựng cho đến hết đời.
Chân của Yuusaku, thật không may, đã hoàn   toàn bị   nghiền nát và không thể bình phục như cũ được. Ông chỉ có thể đi lại bình thường với cây can hỗ trợ, và cực kì khó khăn để leo cầu thang. Yukiko kiên nhẫn ở bên cạnh chồng và an ủi từng tí một, bà còn nhắc nhở ông rằng sẽ tái thiết kế lại căn nhà của họ tại L.A để ông thấy dễ chịu hơn. Hai vợ chồng quyết định ở lại Nhật một thời gian, vì Shinichi và Ran hiện giờ đang là một cặp đôi chính thức, họ đâu thể để mặc cho cậu quý tử có quyền tuyệt đối với căn nhà này được. Trừ phi …

« Chúc mừng sinh nhật ! » Ran bật cười khúc khích và nhoài người hôn Shinichi trong lúc khách khứa ùa vô nhà. « Chúc mừng anh bước sang tuổi 19 »
« Thay vì 9 » hắn sung sướng lẩm bẩm và vòng cánh tay quanh eo Ran để kéo cô gái lại gần. Chiếc vòng cổ hình bông phong lan màu đỏ thắm cọ khe khẽ vô cổ hắn lúc hắn âu yếm đôi môi mọng và ấm áp của cô.
« Hoét, hoét ! »
« Này, nếu chỉ muốn tình tứ với nhau thì còn mời mọc khách đến dự sinh nhật làm gì ? »
« Thôi nào tha cho cậu ta đi. Sao cậu nỡ buộc tội cậu ta về chuyện đó nhỉ ? Chờ mãi mới được tình củm với bạn gái mà không bị người đời trợn mắt về cái tội dụ dỗ trẻ vị thành niên của cô bạn đó »
« Nếu tôi cho mấy người miếng bánh thì mấy người có im mồm đi giùm được  không vậy ? » Shinichi ném cho mọi người tia nhìn chết chóc.
« Bánh à ? » Kaito đột nhiên sáng mắt lên. « Bánh sô cô la hả ? »
« Nếu cậu quyết định cho Kaito ăn bánh kem sô cô la thì cậu sẽ phải gánh chịu hậu quả khôn lường đấy, » Aoko quả quyết.
« Ôi trời, Kaito trong cơn cao hứng, thật là quá sức tưởng tượng, » Saguru đáp khô khốc. Akako bật cười sảng khoái và theo chân Aoko cùng Kazuha xuống bếp sau khi nghe tiếng cầu cứu của Yukiko, bà cần người giúp dọn bánh và bày dĩa. Thấy vậy Ran cũng cất bước tính theo họ, nhưng bỗng dưng Shinichi níu cô lại.
« Khoan, » hắn nói nhỏ vào tai cô khi tiếng mọi người đã nhỏ dần đi – Ran khẽ rùng mình vì hơi thở ấm áp của Shinichi « Anh mời Ran đi ăn tối có được không ? »
« Shinichi mời em đi ăn trong khi em còn chưa tặng qùa sinh nhật cho Shinchi nữa, » Ran dịu dàng nói.
« Vì anh biết Ran có thể tặng anh điều gì, nếu như Ran đã sẵn sàng, » hắn lặng lẽ đáp. « Chỉ cần 1 từ thôi. » Ran giật mình và hơi sững người lại khi hiểu ý cậu bạn trai. Thế rồi cô chợt la lên một tiếng khi bị một luồng khói hồng bọc lấy, cả Shinichi cũng vậy.
« Kuroba … cái thằng khỉ này, » Shinichi gầm lên khe khẽ nhưng rồi hơi nhíu mày lại khi luồng khói đã tan đi mà trông Ran vẫn bình thường, tóc không đổi màu và không mặc đồ dị hợm, trên mặt cũng không viết hình thù gì kì quái. « Cái gì thế này ? » hắn vừa tính giơ tay lên vuốt tóc để kiểm tra lại nhưng giật mình vì có cái gì đó vướng vướng ở ngón tay. Lúc này ngón tay út của hắn và Ran đang nối với nhau bởi 1 sợi chỉ đỏ.
« Sao thế, đôi chim câu ? » Kaito nhe răng cười vờ như không hiểu gì.. Shinichi khịt mũi một tiếng và đỏ hết cả mặt, Ran cũng vậy.
« Thấy chưa ? Em đã nói sợi tơ hồng sẽ kết nối chúng ta mà, » Ran lặng lẽ thì thầm trong khi xoay xoay vòng chỉ quanh ngón tay và nhoẻn cười vui vẻ, nụ cười càng rạng rỡ hơn nữa khi đột nhiên sợi chỉ biến thành lá cờ màu đỏ thắm.
Bóng ma sẽ vĩnh viễn biến mất trong thanh thiên bạch nhật.
«  Ai muốn ăn bánh nào ? » Yukiko hát lên vui vẻ và bưng vô phòng một chiếc bánh ga-tô sô cô la khổng lồ, theo sau bà là các cô nàng của chúng ta với chồng dĩa và nĩa giấy. Trên chiếc bánh gồm 19 cây nến ngoài rìa, bên trong là 18 cây nến xếp thành vòng tròn và thêm 1 vòng tròn trong cùng 17 cây . « Để kỉ niệm những sinh nhật mà con không kịp hưởng » bà giải thích như thế, còn Shinichi khi đến gần chiếc bánh sinh nhật, cũng vờ lấy tay che mặt tránh hơi nóng tỏa ra.
« Cô tắt hết hệ thống báo động cháy chưa vậy ? » Heiji buột miệng hỏi khiến mọi người cười ồ cả lên.
« Khoan đừng thổi nến vội ! Chúng ta phải hát mừng sinh nhật trước đã ! » Kaito la lên. Hát được vài câu thì bỗng dưng bài hát thành ra thế này :
« Chúc mừng sinh nhật !
Giờ bạn đã già thêm 1 tuổi
Chúc mừng sinh nhật !
Cuộc đời bạn vẫn còn dài …
Bạn chưa đạt được cái gì cả
Nhưng năm nay bạn vẫn chưa chết !
Tôi nghĩ như vậy là tốt lắm rồi ! »

Kaito lẩn đi đâu nhanh như chớp đúng lúc vài nắm đấm nhè đầu hắn mà giáng xuống.
« Quái dị, vừa rồi có phải cậu ta ném cái giọng của mình vào miệng từng người chúng ta không thế ? » Shuuchi nhìn quanh quất muốn tìm ra tên ảo thuật teen.
«  … bằng cách nhái giọng của tất cả chúng ta, đúng vậy, » Saguru thở dài đánh sượt rồi phá lên cười khi trông thấy Kaito té nhào, Ai, bằng cách nào đó đã ngáng chân cậu ta.
« Chỉ có con lầ làm được vậy thôi đó, » Jodie bật cười khi thấy Kaito sững sờ nhìn cô bé con chằm chằm và Ai cũng trừng mắt lườm lại cậu ta với bộ mặt tỉnh không kém của mình. Mấy cô bé cậu bé của đội thám tử nhí ôm bụng cười rũ rượi cho đến khi Ayumi chiu không nổi cười lăn ra đất.
« Hát tử tế đi chứ nhỉ ? » Yuusaku đề nghị.
« Chờ cháu dán băng dính vào miệng cái con người này đã ạ, » Aoko rên lên một tiếng trong khi mọi người lại phá lên cười.
Shinichi thổi tắt nến trên bánh trong tiếng vỗ tay của những người xung quanh : những người bạn thân quý nhất, những người thân yêu trong gia đình. Ngọn khói từ những cây nến tắt bay nghi ngút trong không khí và dần tan biến đi, mang theo nó cả hình ảnh cậu bé thông minh kì lạ đeo mắt kiếng ngày nào.

Tập 88 : Anh yêu em/Em yêu anh  (Aishiteru)

2 comments:

  1. Chị ơi, em có thể xin bản full của loạt truyện này được không ạ?
    Em muốn đọc từ đầu đến cuối quá! :3
    Bản tiếng Anh cũng được, không sao đâu chị :3 :3 :3

    ReplyDelete
  2. Vì em không tìm được email của chị nên em đành comment thế này, mong chị thứ lỗi.
    Em xin để lại địa chỉ email của mình: narcp95@gmail.com
    Một lần nữa, em xin lỗi và cảm ơn chị nhiều!

    ReplyDelete