Saturday, May 28, 2011

Tập 86 : Bắt đầu cuộc sống mới


Tập 86 : Bắt đầu cuộc sống mới



« Mẹ tớ cuối cùng cũng chịu về Anh rồi, cám ơn trời đất, » Saguru thở dài. Hắn đang ngồi trong tư thế và tâm trạng cực kì thoải mái sau một thời gian dài căng thẳng, tại căn hộ của Aoko và chơi trò Mario Kart. Aoko bảo là hắn chơi khá khẩm lên rất nhiều, thật ra hắn đang ngấm ngầm luyện tay nghề để hất cẳng Kaito một khi tên này ra viện và sẵn sàng đấu game.
« Tốt, » Akako bình luận với giọng hơi xẵng, « vì tớ thấy bà ấy phiền toái chết đi được. »

« Mà nếu cậu chứ không phải ai khác thấy người ta phiền toái thì … » Saguru dài giọng khiến Akako « vô ý » vung tay đập vô đầu hắn cái bốp bằng cái điều khiển chơi game.
« Cậu gặp mẹ của Saguru rồi à ? » Aoko tò mò quay ra hỏi.

« Bởi vì bạn Saguru nhân từ đây đã có nhã ý mời tớ ở lại một trong số  những căn phòng trống trong cái biệt thự khổng lồ nhà Hakuba, » Akako đáp. « Nhà tớ cháy rụi lúc tớ bỏ đi rồi. »

« Cũng lại là 1 vụ cháy nữa, » Aoko bật cười lớn. « Hay là hai cậu ở lại nhà tớ đi ! »

« Nhắc đến chuyện vô gia cư, không biết mẹ con nhà Kaito ra sao rồi nhỉ ? » Akako trỏ trỏ điều khiển về phía Aoko.
« Cuối tháng này Kaito ra viện, nhưng vẫn phải bó bột, » Aoko sáng rỡ mặt mày lên một chút. « Còn cô Minami thì chưa, còn phải ở đó mấy tháng nữa. Tớ nghĩ Kaito sẽ ở tạm chỗ bác Jii, ở quán rượu 1 thời gian trong khi nhà đang xây lại, chắc cũng thêm vài tháng. »
« Thế thì tốt, » Saguru gật gù nhưng rồi vội nhăn mặt lại khi quân Mario của hắn bị dính chưởng. « Cái này thì không tốt. »

« Cậu phải để ý vào chứ, không lại thành tên ngốc như Kaitou KID khi hứng chí bây giờ ! » Akako cười to.

« Sắp hoàng hôn rồi này, » Aoko bỗng dừng ngừng chơi và ngó trân trân ngoài cửa sổ.

« Ừ … cậu đang chờ điều gì vào buổi tối à ? » Saguru tò mò hỏi.

« À phải rồi nhỉ … » Akako chợt nhớ ra. « Chẳng phải đêm nay là gì ? »

Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

« Tóm lại là nhân viên trong các phòng thí nghiệm của gia tộc Hakuba đang nghiên cứu cái công thức mà Haibara gửi cho họ, và cậu sẽ biết chừng nào họ thành công bằng cách nhìn thấy tớ xuất hiện trong hình dáng cũ … bởi vì tạm thời người ta sẽ không cho phép cậu uống thuốc giải ngay đâu, Haibara khăng khăng là phải đợi cậu lành hết tất cả vết thương, nếu không sẽ bị tổn thương nặng nề vì quá trình chuyển đổi … »

« Tuyệt thật đấy, » Shinichi thở dài, bóp bóp bên vai phải bị đau. « Có nghĩa là tớ vẫn phải nằm dài ở đây giống như Kuroba đến tận cuối tháng … »
« Em cũng phải đi học rồi, bắt đầu từ ngày mai, » Ran thông báo, « và còn bị tụi nhóc thám tử đe dọa là sẽ đột nhập nhà để tìm gặp Conan nữa cơ … »

« Ừ nhỉ … » Shinichi trầm ngâm một hồi. Từ khi mọi chuyện kết thúc đến nay đã là hai ngày trời rồi … hắn hoàn toàn quên khuấy đi mất, Genta, Mitsuhiko và Ayumi …

« Cậu định nói gì với tụi nhóc ? » Hattori đọc to suy nghĩ của Shinichi lên. « Cậu phải chào tạm biệt tụi nó chứ … »

« Có lẽ tớ sẽ viết cho tụi nó vài dòng thông báo là quay về Mỹ sống với bố mẹ, » Shinichi thở dài. « Sau những chuyện ghê gớm như thế thì một đứa trẻ trở về với cha mẹ nó cũng không có gì đáng ngạc nhiên đúng không ? »

« Anh sẽ nhớ tụi nhóc chứ ? » Ran dịu dàng hỏi.

« Chắc chắn anh sẽ còn chạm trán tụi nó dài dài nếu tụi nó còn đam mê nghiệp trinh thám, » Shinichi nói, giọng nhẹ bẫng. « Còn nữa … cho anh mượn vở ghi bài … anh đã bỏ học 2 năm trời rồi, chắc sẽ tụt hậu mất … »

« Còn anh, chừng nào uống thuốc giải xong là phải quay về Osaka ngay lập tức, » Kazuha nhắc nhở Heiji. « Em gọi cho ba anh hôm qua cho cả nhà yên tâm, với lại cả trường mình đang đồn ầm ĩ lên là anh với em trốn nhà đi với nhau rồi kia kìa … » Heiji mém sặc và da mặt càng thêm sẫm màu gấp mấy lần.


« Hết giờ thăm bệnh rồi nhé, » một bác sĩ gọi với vào phòng khi đi ngang qua.

« Lạ nhỉ, bình thường họ lượn lờ ở đây để kéo người nhà bệnh nhân đi khỏi phòng khi hết giờ thăm bệnh cơ mà ? » Kazuha tò mò hỏi.
« À … ờ … chuyện là thế này, » Ran đỏ mặt, « cái lần trước khi họ cố gắng kéo tớ ra khỏi đây … »

« Họ đã nhận thức sâu sắc được rằng Ran sẽ chỉ tự nguyện đứng lên và ra về khi cô ấy hoàn toàn yên tâm và thoải mái, » Shinichi cố nén một tiếng cười đểu.


« Đi mà nói với cái con người thích tự đâm đầu vào nguy hiểm ấy, » Ran ngay lập tức phản pháo. Heiji liếm ngón tay và vờ vẽ tỉ số 1-1 trên cái bảng tưởng tượng.


« Tụi mình nên đi thôi nhỉ, » Kazuha quay sang hỏi Heiji với giọng sốt ruột.

« Khoan, ở lại đây chút đi, » Shinichi nói, « mở giùm tớ cái cửa sổ. »

Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

« Cháu định làm gì hả Ai ? » Agasa tò mò quan sát Ai trong lúc cô bé gõ gõ liên hồi cái laptop mà Hakuba đưa cho cô lúc trước.

« Cháu sắp hoàn thành công thức này rồi, cậu Hattori đó sẽ thử nghiệm trước, » cô đáp mà không quay đầu lại, « và Kudo sẽ uống khi ra viện … »

« Thế còn em thì sao hả Miyano Shiho ? »
Giật mình quay ra nhìn, Ai mới để ý thấy Jodie đang đứng cạnh một người đàn ông có mái tóc đen và ánh mắt lạnh băng mà hình như có xuất hiện hôm trước trong trận chiến cuối cùng. « Chào cô Jodie … còn chú đây là ? »

« Tôi là Akai Shuuichi, » người đàn ông lặng lẽ đáp. « Là FBI. Trước đây có lần tôi trà trộn vào Tổ chức với cái tên Moroboshi Dai, mật danh Rye. »
Haibara nghe thấy cái tên quen thuộc là há hốc  miệng kinh ngạc.

« Anh ấy tên là Morobashi Dai. Anh ấy là thành viên cao cấp, cũng có mật danh mang tên rượu giống như em vậy … anh ấy hơi lạnh nhạt nhưng mà cũng rất …. » một thoáng đỏ mặt. « Chị nghĩ là chị sẽ hạnh phúc và an toàn khi ở cạnh anh ấy. Nếu có cơ hội, chị nhất định sẽ dẫn anh ấy tới đây gặp em. Đừng lo em nhé ! »


« Chú … chú là … » Ai thì thào.

« Tôi xin lỗi, » Akai cúi đầu. « Chính vì chúng tìm ra chân tướng của tôi mà Akemi phải … » người đàn ông trông có vẻ xúc động. Jodie quay mặt đi chỗ khác.

« … mà Chúng đã giết cô ấy, » anh ta kết thúc câu nói. « Đến khi tôi biết chuyện thì đã … »

Haibara nhìn người đàn ông chằm chằm, không biết nên nói gì. Đứng trước mặt cô bây giờ là người mà người chị quá cố của cô đem lòng yêu thương, nhưng cũng chính vì anh ta mà chị ấy phải …

« Không phải thế đâu, » cô khe khẽ đáp, trong đầu tua lại cuốn băng của mẹ. « Chúng … chúng luôn luôn nghi ngờ Akemi. Tôi nghĩ là … chú chỉ là một cái cớ để Chúng loại trừ chị ấy thôi, chứ không hẳn là một nguyên nhân. Sớm hay muộn Chúng cũng sẽ kiếm ra một lí do khác để giết chị ấy. Tôi … tôi cũng tin là chị tôi lại vui vẻ gì khi thấy chú tự trách mình như thế này … » cô ngẩng lên nhìn Akai. « Chị ấy có kể cho tôi nghe về chuyện của hai người. Khoảng thời gian mà chị ấy ở bên cạnh chú chính là phần cuộc đời hạnh phúc nhất của chị ấy … tôi chưa từng thấy chị ấy vui vẻ như thế, đã lâu lắm rồi, chị ấy luôn sợ hãi hoặc cô độc. Chú đã làm cho chị ấy rất hạnh phúc … »

« Dù sao tôi vẫn cảm thấy ăn năn, » Akai đáp. « Giống như tôi còn nợ cô ấy một món nợ ân tình vậy. Chính vì thế tôi mới muốn biết điều này. » Akai nhìn thẳng vào mắt Ai. « Cô bé có định uống thuốc giải không ? »

« Sao cơ ? » Jodie ngạc nhiên hỏi.

« Bác tưởng cháu luôn muốn quay trở lại hình dáng cũ cơ mà ? » Agasa nhíu mày.

« Cháu đã từng mong như thế, » Ai nhìn màn hình máy tính nhưng không hề đọc. « Nhưng mà … »

« Nghĩa là cô bé không muốn uống nó, » Akai nhẹ nhàng nói nốt. Haibara hơi nhoẻn cười. Cô tưởng tượng ra cảnh Akemi kể về cô cho người đàn ông này  nghe … có vẻ như anh ta biết câu trả lời của cô trước khi cô thốt nên lời.
« Tôi không có bất cứ một cái gì … cũng chẳng có một ai lưu luyến để quay về với thân phận Miyano Shiho, » cô thừa nhận. « Trong khi Haibara Ai … có bạn bè, gia đình, tương lai, và cơ hội để làm lại từ đầu … còn đối với Miyano Shiho … đã là quá muộn rồi. Tôi sẽ không bao giờ quên chị tôi, nhưng … nếu tôi quay lại cái cuộc đời đó, rốt cuộc có gì tốt đẹp đâu ? »

« Em muốn lớn lên như một đứa trẻ à ? » Jodie ngạc nhiên.

« Bác hiểu rồi, » Agasa trầm ngâm. « Cũng phải thôi … nếu là Miyano Shiho, rất có thể cháu sẽ bị buộc tội vì làm tay chân cho Tổ chức tội phạm đó. Nên cháu muốn làm lại cuộc đời và sống dưới thân phận Haibara Ai đúng không ? »

« Vâng, không sai, » Ai gật đầu rồi bật cười nho nhỏ. « Với lại, cháu cũng không muốn đội thám tử nhí kia cùng một lúc mất đi 2 ngôi sao sáng chói. »

« Ra là thế … » Jodie mỉm cười. « Chúng tôi muốn đề nghị với cháu một việc thế này, Ai à. »

« Vâng ? » Ai tò mò hỏi.

« Có vẻ như cô bé sẽ xuất viện trước khi bác tiến sĩ đây lành lặn và đương nhiên là trước khi nhà của ông ấy sửa chữa xong xuôi, » Akai giải thích. « Tôi định ở lại Nhật một thời gian, có thể là sẽ lâu hơn dự định … với Jodie … » anh nắm lấy bàn tay người phụ nữ rồi nói tiếp. « Cho đến khi ông tiến sĩ đây ra viện thì cháu có muốn ở cùng với chúng tôi không ? Tôi … cảm thấy mình có trách nhiệm với sự an toàn và hạnh phúc của cháu, bởi vì chỉ có như thế Akemi mới yên lòng nơi chín suối được … Cô ấy đã từng rất lo lắng cho em gái … »

« C-cám ơn, » Ai cảm động không nói nên lời, cô chạnh lòng khi nghĩ tới người chị quá cố. « Chị ơi, hãy yên nghỉ nhé … tất cả mọi chuyện đã kết thúc tốt đẹp rồi … »

« Tốt quá rồi đúng không bé Ai ? » ông Agasa cũng hơi sụt sịt. « Cháu có bạn bè xung quanh … có một người chị gái … và hai người nhân hậu sẵn sàng làm cha mẹ nuôi của cháu … » ông quay sang nhìn Akai và một Jodie đang ngượng chín cả mặt. « Còn bác thì tất nhiên sẽ luôn luôn là ông bác đáng kính của cháu rồi. »

Haibara nấc lên một tiếng, bao nhiêu cảm xúc dồn nén đột nhiên vỡ òa. Cô chưa từng nghĩ rằng có ai sẽ sẵn lòng yêu thương mình vô điều kiện giống như chị gái ruột … nhưng bây giờ đã khác … tuy nhiên cứ nghĩ đến việc để đổi lấy hạnh phúc ngày hôm nay, cô phải mất đi người chị ấy, cô rất đau lòng.

« C-cảm ơn … » cô nói xong và òa lên khóc. Jodie ngồi xuống và ôm lấy cô bé.
« Ai cũng xứng đáng được yêu thương, » cô gái dịu dàng nói. « Nhất là cô bé đáng yêu lạc lối thì lại càng không được cô độc một thân một mình … »

« Wow, » Akai nhìn ra ngoài cửa sổ. « Nhìn kìa. »


Xxxxxxxxxxx



« Chị sẽ thôi việc ở CIA ạ ?! » Eisuke ngạc nhiên hỏi.

« Chị không thể tiếp tục công việc ở đó được nữa Ei à, » Hidemi nhẹ nhàng đáp. « Chị không chịu nổi nữa. Chị còn chưa hồi phục lại tâm lí sau chuyện vừa rồi. Có thể sau này chị sẽ suy nghĩ lại, nhưng còn hiện tại … chị chỉ muốn làm một biên tập viên ở Đài truyền hình thôi. Với lại … » cô xiết chặt bàn tay cậu em trai. « Em là gia đình duy nhất của chị. Đã lâu quá rồi chúng ta không ở bên nhau như hai thành viên của một gia đình ... »

« Vâng, » Eisuke lặng lẽ đáp. « Thế thì em sẽ quay về Nhật Bản … em sẽ lại học ở trường trung học Teitan và gặp lại bạn bè của em … » mặt cậu ta sáng lên trước ý nghĩ đó.

« Chị xin lỗi, vì chị mà em phải dang dở học hành và chuyển hết nơi này đến nơi khác vất vả, » Hidemi nói.

« Không sao đâu chị, » Eisuke vội nói. « Em không thấy phiền gì cả. Chị còn sống là em mừng rồi. »

« Ừ, » Hidemi im lặng, và Eisuke hiểu ngay là cô chị đang nghĩ đến người cha. « Em nghĩ là … ba sẽ rất tự hào về chị đấy. Ý em là, chị đã góp công kết thúc chuyện đó … »

« Đâu phải là nhờ chị … » Hidemi nói, giọng xa xăm.

« Hôm nay em tình cờ gặp bạn Ran, » Eisuke nói. « Tụi em có nói chuyện, cô ấy kể là chị đã làm gi, đã giúp anh Akai như thế nào, và chị đã chiến đấu đến giây phút cuối cùng dù suýt mất mạng … »

« Đó là vấn đề sống hay chết, » Hidemi cười cay đắng. « Giết người trước khi người giết mình. »

« Nhưng mà … chị đã che mắt được bọn người đó lâu như thế … đó là một hành động cực kì dũng cảm mà chị ! » Eisuke la lên. « Chị đừng nói là không phải thế … » cậu nhíu mày. « Có phải là chị cảm thấy … tội lỗi về những việc mình buộc phải làm không ? »

« Tất nhiên rồi, » Hidemi nói. « Chị biết là không còn cách nào khác, nhưng … chị đã làm một việc thật kinh khủng chỉ để lấy lòng tin của Gin. Có lẽ một ngày nào đó … chị sẽ đối diện được với chuyện đó. Còn bây giờ, chị không thể … »

« Không sao đâu chị, » Eisuke lặng lẽ nói. « Em sẽ luôn ở bên cạnh chị, em sẽ không cho chị bỏ đi nữa đâu … » cậu ta nhoẻn cười vui vẻ khiến Hidemi bật cười to.

« Ừ … » cô liếc ra ngoài cửa sổ nơi những ngôi sao đang lấp lánh. « Tất cả đã kết thúc rồi thưa cha … con đã chiến đấu không ngừng để có ngày hôm nay. »

Và rồi ánh sáng nhỏ nhoi của vì sao bị át đi bởi một luồng ánh sáng khác chói lòa hơn.


Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx



« Anh đã giữ cái bí mật đó rốt cuộc trong bao nhiêu lâu rồi hả ? »

« Anh chỉ biết chắc chắn một điều là bí mật đó không thể đưa lên TV phát sóng được. »

« Nhưng em là vợ của anh mà, Yuusaku ! »

« Và cô vợ đó sẽ sợ hãi đến đứng tim nếu trước kia anh kể cho cô ấy nghe sự thật, thôi nào, hãy thừa nhận đi. Anh không muốn vợ anh phải sống hàng ngày canh cánh nỗi lo sợ như thế … và cả Shinichi nữa. » Yuusaku lau đi giọt nước mắt trào ra vì giận dữ trên má Yukiko. Trông anh ta cũng có vẻ biết hối lỗi rồi đấy, bà nghĩ thầm, tuy cái giọng vẫn còn bình thản đáng ghét.

« Thế còn về Toichi ? » Yukiko tiếp tục tra khảo.

« Anh ấy bắt anh phải thề là giữ bí mật đến cùng, » Yuusaku nhún vai. « Anh nghĩ đem chuyện đó ra để nói sau đám tang của anh ta thì quả là khiếm nhã, sự thật là anh ta vẫn bị xếp vào hàng tội phạm cấp quốc tế mà, với lại, đúng là cũng chẳng có cơ hội nào để khơi chuyện. »

« Thôi được rồi, » Yukiko làm mặt giận. « Em cũng sẽ bỏ qua cho anh lần này, vì anh cũng bị Trời trừng phạt rồi mà. »

« Ông Trời đâu thì không thấy, chỉ biết có cái kệ sách khổng lồ và –

« Và chẳng phải rất buồn cười hay sao, » Yukiko ngắt lời. « Một chú mọt sách gặp nạn với cái kệ sách nặng trịch … không chừng anh còn giấu biết bao bí mật dưới tầng hầm nhà mình ấy chứ … Nếu có thì phải nói cho em nghe ngay bây giờ. »

« À, chuyện đó cũng có … » Yuusaku bắt đầu kể. Yukiko bắt đầu há hốc miệng kinh ngạc, đột nhiên ông nhà văn la lên « Anh đùa đấy ! » và bật cười to. Người phụ nữ lại cằn nhằn và đập tay đánh chát vào tay ông chồng.

« Anh Yuu !  Thiệt tình … » bà phàn nàn. Yuusaku tự hiểu rằng bà vợ đã hết giận.

« Thôi nào, » ông bật cười ý nhị. « Coi kìa, trời tối rồi. »

Yukiko quay đầu ra nhìn cửa sổ đúng lúc một vệt sáng dài quét ngang qua bầu trời.

Xxxxxxxxxxxxxxxxxx

« Mẹ ơi, nhìn kĩ nhé, » Kaito dịu dàng nói. « Là sao chổi Pandora đấy. »

Ngôi sao chổi xoẹt qua bầu trời đêm tím thẫm, ánh sáng chói lòa của nó đủ sức át đi ánh sáng nhỏ nhoi của những ngôi sao khác. Pandora dường như đang tỏa màu đỏ lấp lánh – như đang cất tiếng gọi viên ngọc quý thất lạc của nó vậy.

« Mẹ hãy quan sát thật kĩ nhé, » Kaito nói và giơ khẩu súng bắn bài ra. « Nếu mà cái thứ điên khùng đó lại rơi xuống một lần nữa thì mẹ nhắc con để con bắn nát nó ra cho nó bay vèo khỏi vũ trụ này. »

Minami khúc khích cười yếu ớt vì xương sườn còn chưa khỏi hẳn. Hai mẹ con ngồi đó ngắm sao chổi bay ngang qua trời trong im lặng, nhìn những hạt lóng lánh theo sau nó từa tựa giọt nước mắt. Mười ngàn năm trước nó đã tạo ra một thảm kịch kéo dài vô tận, và ngày hôm nay, tất cả những ai đang ngắm nhìn nó – gia đình tan vỡ tái hợp, những cô cậu bé mồ côi tìm được suối nguồn thương yêu, người yêu nhau cuối cùng cũng đoàn tụ, tất cả đều chung một ý nghĩ :

« Cám ơn trời đất vì tất cả đã kết thúc rồi. »

Tập 87 : Nhìn về phía trước


No comments:

Post a Comment