Tuesday, May 3, 2011

Tập 78 : Pandora



Tập 78 : Pandora


« Vẫn chưa quen cơ à ? » Shinichi buông một câu bình phẩm bâng quơ khi thấy cảnh Heiji nhón chân cố với tới tay nắm cửa tủ lạnh. Heiji đáp lại bằng cách lườm cháy mắt tên nhóc thám tử đồng nghiệp, lúc này đã với tay giật nhẹ cửa tủ dễ dàng.


« Cái cảm giác được cao hơn cậu mấy phân thật là sướng Hattori ạ, » Kudo bật cười vui vẻ và với lấy hộp nước quả.


« Có gì vui đâu mà cười, » Heiji lầm bầm vẻ bực bội lắm, cũng tóm lấy một bịch nước vắt trái cây. « Mà làm thế nào cậu lại cao hơn tôi được thế hả ? »


« Bởi vì cậu teo nhỏ lại thành thằng nhóc 6 tuổi … giống như tôi và Haibara vậy, nhưng tụi tôi là cách đây … 2 năm cơ, » Shinichi giải thích. « Trong 2 năm vừa qua chắc là tôi với cô nàng cũng có lớn lên chút đỉnh. Thì mấy cái lí thuyết mà Haibara giải thích đấy, nhớ không … »


« Bởi vì cậu cũng chẳng hiểu gì đúng không, » Heiji cười khẩy. « Thế mọi chuyện đến đâu rồi ? Nghe đâu cậu nói chuyện riêng với bà cô Jodie đó mà. »


« FBI sắp đưa tụi mình rời  khỏi Nhật Bản, sớm thôi, » Shinichi đáp. « Họ tìm được camera và máy nghe lén của Tổ chức quanh khu vực này, rồi quanh căn nhà này nữa, cô Jodie nói tốt nhất chúng ta nên ẩn mình càng kĩ càng tốt. Ở đây dẫu có bao nhiêu cảnh sát và FBI canh gác đi chăng nữa, thì cũng là chốn cực kì nguy hiểm cho chúng ta. Ba tớ nói là cần ở lại đây chỉ vì phải check lại viên kim cương mà Kuroba đánh cắp, nếu nó không phải là thứ ta cần thì buộc phải trả lại đồ. Tuy nhiên tớ nghĩ nó đã được giấu kín trong 500 năm thì rất có thể nó chưa tiếp xúc với ánh trăng đã rất lâu rồi … »


« Nếu đó đúng là Pandora thì sao ? » Heiji hỏi. « Sau đó mình sẽ làm gì ? »



« Nếu đó là Pandora thật thì … » Shinichi ngó bình nước quả trân trân. « Chẳng biết nữa. Sẽ phải kiếm ra cách nào đó để hủy diệt  nó thôi. Nếu là kim cương bình thường thì chỉ cần tia laser hoặc là ném vô núi lửa là giải quyết xong xuôi, nhưng mà chúng ta lại không biết chắn chắn viên đá cấu tạo từ những thành phần gì … »




« Khoan, tớ đề nghị ban đầu cứ dùng phương pháp thủ công cái đã, búa chẳng hạn, sau đó thì tính tiếp … » Heiji cười phá lên vui vẻ.




Xxxxxxxxxxxxxxx




« … nhưng Chúng có biết Hattori còn sống đâu, » Ran thử đề nghị. « Hai cậu có thể quay về Osaka được mà. »



« FBI khăng khăng đòi Heiji phải rời đi cùng với mấy người, » Kazuha nói, giọng đầy âu lo, « lẽ ra tớ có thể yên tâm mà quay về Osaka, nhưng mà … »



« … nhưng mà tớ không muốn rời anh ấy, chứ gì ? » Ran chọc ghẹo cô bạn. Kazuha ngay lập tức đỏ lựng hết cả mặt.


« Ý tớ là … ai mà biết được cái tên đại ngốc đó sẽ tự chuốc vào người hắn những nguy hiểm rắc rối nào … ý là, tớ sẽ lo lắng đến chết cho mà xem, thì … » Kazuha lắp bắp một hồi lâu.


« Ơ kìa, tớ có hỏi gì đâu nhỉ, chưa khảo mà đã xưng rồi, » Ran tiếp tục trò chòng ghẹo cô bạn khốn khổ. « Này, bữa trước lúc tớ với Shinichi ra ngoài chơi, cậu với Hattori rốt cuộc đi đến đâu rồi hả ? »


Kazuha giật mình la lên một tiếng và mặt ngày một đỏ hơn. « Ơ-ơ … thì … »


« Hay là cậu cũng … tự áp dụng lời khuyên của chính cậu rồi thế ? » Ran gợi ý với một tràng cười khúc khích cố nén.



« Ờ … đúng vậy đó, rồi sao ? » Kazuha lầm bầm, cúi mặt. Ran la lên một tiếng và ôm lấy cổ cô nàng.


« Tớ đã bảo rồi mà, công hiệu y như là bùa phép ấy ! » giọng cô gái ngân nga. « Giờ thì tụi mình chỉ cần thuyết phục thêm Aoko thử phương pháp đó thôi. »

« Phương pháp gì cơ ? » Aoko đột nhiên hỏi.


« Ối, Aoko, cậu đến lúc nào vậy ? » Ran quay lại ngạc nhiên.



« Tớ nhờ ông ba tiện đường tới đồn cảnh sát chở tới đây, » Aoko nhoài người trên chiếc ghế bành. « Chắc lại tới gào vào mặt lũ tội phạm đấy. Thế, các cậu vừa nói bảo tớ thử cái gì cơ ? »



« Nhưng Kuroba là trộm chứ có phải là thám tử đâu nhỉ ? » Kazuha nhắc Ran.


« Ừ, biết thế, nhưng trông cậu ta với Shinichi giống nhau đến thế cơ mà, » Ran cãi. « Trừ phi … » cô và Kazuha cùng chĩa ánh mắt trêu ghẹo về phía Aoko.


« Sao hai cậu nhìn tớ ghê thế ? » Aoko hơi lùi lại đằng sau vì bất ngờ.


« Tụi tớ tò mò tí thôi. » Kazuha đáp gọn lỏn.


« Cậu với Kuroba ấy, » Ran hỏi. « Hai cậu … đến đâu rồi ? Hai cậu đã … chưa ? »


« Hai cậu hôn nhau chưa ? » Kazuha buột miệng hỏi thẳng một câu, khiến Aoko đỏ hết cả mặt.


« Aaaa, b-bọn tớ … » cô gái bắt đầu phản kháng, nhưng hình như chợt nhớ ra chuyện gì đó, rồi thậm chí mặt đỏ hơn cả trước. Ran và Kazuha hiểu ý, nhìn nhau cười tự mãn.


« Hay quá ! » Ran la lên vui vẻ. « Ý tớ là, cậu đã phát cuồng vì cái tên đó lâu lắm rồi … như kiểu Kazuha với Hattori ấy … »



« Và Ran với Kudo nữa chứ, » Kazuha dù đang đỏ mặt nhưng cũng cố phản pháo cho bằng được.

« Không có tác dụng với tớ đâu, » Ran cười xòa, xua xua tay. « Tớ đang yêu như điên cuồng, và tớ biết rõ điều đó ! »


« Chết tiệt thật … nhận luôn như vậy thì trêu ghẹo gì được nữa, mất cả vui, » Kazuha thở dài chịu thua. Aoko, vẫn đang đỏ mặt, bắt đầu lừa lừa và lẻn đi.



« Len lén trốn đi thăm chồng yêu đó hả ? » Kazuha phá lên cười. « Tụi mình còn chưa bắt đầu câu chuyện mà ! Lát nữa cậu phải ngồi đây tám với bọn tớ cho tới tối đấy biết chưa ! »



« Đúng rồi, Aoko, cậu phải ngồi nghe Kazuha kể cảm giác mới lạ bồng bềnh của cậu ấy mới được, » Ran cố nín cười.



« Tớ không chối việc đấy, đúng là thế thật, » Kazuha đỏ mặt. « Vì đối với tớ … nó … lạ quá … »



« Tớ nghĩ là ở đó giờ không có chỗ cho hai thằng mình đâu, Kudo, » Heiji thì thào trong nhà bếp. Shinichi gật đầu đồng tình và lặng lẽ dẫn thằng bạn tới cửa dẫn ra sảnh thay vì phòng khách.



« Thà bị Kuroba tra tấn còn hơn … »




Xxxxxxxxxxxxxxxx





« Anh có chắc là không sao không, Kaito ? » Aoko lo lắng khỏi khi thấy Kaito buông mình đánh phịch xuống ghế bọc da.



« Chắc mà, » hắn đáp. « Anh phải tới phòng này. Dây là chỗ duy nhất trong căn nhà có ánh trăng chiếu vào nhiều nhất. » hắn ngừng lời và liếc nhìn Aoko. « Mà sao mặt em đỏ tưng bừng thế ? Sốt à ? »



« K-Không sao đâu ! » Aoko la lên và quay mặt đi chỗ khác. Ran và Kazuha thì nhìn nhau cười khúc khích ra vẻ hiểu chuyện. Kaito không biết tràng cười đó ám chỉ điều gì, nhưng hắn đang rất nghi ngờ rằng nó cũng là nguyên nhân khiến hai tên thám tử nhóc nhất định ở lì trên tầng hai và không muốn xuống dưới nhà. Tuy nhiên lúc này hai cậu nhóc đã xuống lầu, ngồi trên chiếc bàn làm việc cho bằng chiều cao của người lớn – và, tránh ánh nhìn của hai cô gái nọ, điều đó càng khiến Kaito tò mò muốn biết câu chuyện giữa hai cô nàng rốt cuộc là gì. Nhưng hắn đang có một nhiệm vụ khác quan trọng hơn để lo liệu vào lúc này.



Kogoro khập khiễng bước vào cùng với Eri đỡ một tay, mặt Ran rạng rỡ cả lên khi thấy cảnh đó, Agasa và Ai cũng bước vào cùng. Agasa bế cô bé lên mặt bàn cho ngang hàng với 2 cậu thám tử nhí. Yuusaku và Yukiko – chủ nhà, đã ở sẵn trong thư viện, tay Yukiko giữ chắc cái túi có đựng viên kim cương.



« Nó đây, » bà chuyển viên đá cho Kaito. Tên siêu đạo chích kiểm tra lại lần cuối để đảm bảo đó chính là viên đá mà hắn đã lấy đi, rồi gật đầu với Yuusaki.



« Tắt hết đèn điện đi, » hắn yêu cầu. « Chúng ta chỉ cần ánh trăng thôi. » Yuusaku gật đầu và thực hiện lời đề nghị.



Ban đầu căn phòng tối thui, nhưng rồi khi mọi người đã quen với bóng đêm, tất nhiên, người đầu tiên luôn là Kaito,  ai nấy đều ngước nhìn ánh trăng rọi qua cửa sổ trên cao của thư viện.



Buông một tiếng thở dài, không hiểu là do mong đợi hay là thất vọng, Kaito vươn tay ra giữ viên đá quý sao cho ánh trăng trải đều trên bề mặt của nó.



Trong tích tắc khi ánh trăng chạm vào viên kim cương, một luồng ánh sáng cực mạnh vụt lóe lên che khuất tất cả. Kaito nhăn mặt và nhíu mắt lại, trong lòng thầm ước chi hắn có mang kiếng râm, tuy vậy, dẫu là nhắm mắt, hắn vẫn cảm thấy ánh chói lòa kia đang dần dần biến thành một ánh lung linh huyền ảo …


Màu đỏ tươi.



Kaito quyết đinh mở mắt ra và nhìn chằm chằm viên kim cương, tay vẫn giơ về hướng ánh trăng. Viên đá to hơn đã biến đi đâu mất, còn lại trên bàn tay hắn là một viên đá nhỏ xíu. Nó đang tỏa một thứ ánh sáng êm dịu màu đỏ như máu.



« Woa … » Kaito thì thầm vì quá bất ngờ. Nhưng hắn không phải là người duy nhất trong căn phòng kinh ngạc – ai nấy đều há hốc miệng chưa hoàn hồn.



« Ôi trời, » Ai lặng lẽ thốt lên, ngay cả cô ta mà cũng phải đánh rơi cái mặt nạ thờ ơ. « Đó thật sự là … đó là … »



« Pandora huyền thoại, » Yuusaku xác nhận. Ông ta là người duy nhất có ánh nhìn kì lạ trước cảnh tượng huy hoàng.



Kaito nghiêng viên đá và để ánh đỏ tươi lấp lánh của nó phản chiếu khắp căn phòng, trông như một vũ trường đầy màu máu.



« Đẹp quá, » Aoko thốt lên.



« Là ma quỷ thì đúng hơn, » Kaito nghiêm khắc đáp. « Vì thứ này mà Chúng đã ra tay giết chết bao nhiêu con người, trong đó có cả … » hắn cắn răng nuốt ngược trở lại những kí ức đau buồn.



« Nhưng cũng có nghĩa là cháu sẽ kết thúc tất cả mọi chuyện đúng không ? » Yukiko run run nói. « Cháu có thể hủy diệt viên đá đó, giống như cha cháu từng muốn làm … »




« Giờ làm sao mà hủy nó được đây ? » Kazuha lên tiếng. « Ném nó vào miệng núi lửa hay là sao ? »



« Có phải là phim đâu, » Kaito cằn nhằn.




« Hủy một viên kim cương không dễ đâu, » Kazuha lầm bầm cãi.


« Nếu có thể được phép dùng tia laser của những công ty sản xuất đá quý thì may ra … » Agasa lẩm bẩm.



« Hồi nãy tụi mình cũng bàn tới chỗ này đúng không Kudo … » Hattori nói, nhưng rồi ngừng lời. « Kudo ? Ê, Kudo ?! »



Kaito lúc này mới để mắt đến cậu thám tử tí hon ngồi trên bàn. Hattori đang lắc mạnh vai cậu ta, nhưng cậu ta lơ đi, mắt nhìn viên Pandora trên tay Kaito không chớp.



« Shinichi, sao thế con ? » Yuusaku vội đứng dậy và lại cần cậu con trai.



« Là Pandora, » hắn thì thào. « Chính là nó. Con đã … »




Sau một tiếng thở hắt, hắn ngã gục xuống từ mép bàn, vừa kịp lúc vòng tay của ông Yuusaku giang ra.




Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx




Ngay từ tíc tắc đầu tiên khi luồng ánh sáng đỏ tươi đó đập vào mắt hắn, cuộc đời hắn, từng giai đoạn một, tái diễn trước mặt hắn y như một thước phim chiếu với tốc độ chóng mặt.



Những cảnh quen thuộc, tiếng động quen thuộc, mùi hương thân quen, cảm giác gần gũi … kí ức đổ ập tuôn trào như một thác nước. Dòng nước đó xô mạnh và quét qua tâm trí hắn, khiến hắn cảm thấy nhẹ nhõm. Và tự do.


Và hắn nhớ ra. Hắn nhớ ra tất cả.


Hắn nhớ thời thơ ấu thực sự của hắn, nhớ những lúc chơi đùa cùng Ran, những lúc gặp ma, những lúc vỗ về cô bé khi cô khóc thút thít vào bờ vai hắn.


Hắn nhớ những trận bóng đá vui vẻ, nhớ lúc chạy vôi về nhà, nhớ những lần bị mắc mưa …


Hắn nhớ cả cánh hoa anh đào xinh đẹp bay phất phơ trong gió và nắng chiều, nhớ một bài hát thật tuyệt biết bao …


Hắn nhớ cả một người đàn ông chết gục trong toilet của máy bay, và sau đó đúng một ngày, hắn nhớ một thiên thần cũng ngã gục xuống trong tiếng thét của các nữ thần.



Án mạng nọ nối tiếp án mạng kia, hết nạn nhân này tới nạn nhân khác, hết suy luận này tới lần phá án khác …


Hắn nhớ …


Những giọt nước mắt rơi xuống không thôi. Và sự thật nối tiếp sự thật.


Hắn nhớ …


Rung động đầu đời và đem lòng yêu một người, và cầu vồng từ vòi phun nước …


Cơn đau đớn, lửa thiêu đốt và teo nhỏ …


Quay lại trưởng tiểu học, và gặp lũ nhóc thám tử, và Hattori và Kaito KID xuất hiện …


Hắn nhớ …

FBI và Tổ chức Áo đen, một cô gái ngã xuống sau một tiếng súng khô khốc …


Hắn nhớ …


Một câu chuyện và một thức uống kì quái …


Một câu chuyện về …


Pandora.


Về Eta và Ushi, những người đã hủy hiệt viên đá ấy ...


Họ chính là ….






Xxxxxxxxxxxxxxx


« Cái quái gì thế nhỉ ? » Kir thốt lên nhìn chằm chằm màn hình theo dõi. Từ trong căn phòng đọc của nhà Kudo, một ánh sáng đỏ chói lóe lên.



« Tránh ra, » Gin lạnh lùng nói. Kir chưa từng thấy Gin tỏ vẻ hạnh phúc trên mặt bao giờ, nhưng cô cảm thấy lúc này đôi mắt của gã đang lóe lên ánh nhìn kì lạ. Gã lôi điện thoại ra và bấm một dãy số khiến phát ra hợp âm quen thuộc. Nanatsu no ko.



« Chúng tôi tìm thấy rồi thưa sếp, » gã nói mà mắt không rời màn hình. « Đúng là đang ở bên trong căn nhà của Kudo thật. »

Gin chợt lặng thinh nghe chỉ thị của con người bí ẩn có vị trí cao nhất trong Tổ chức, và rồi cặp môi mỏng của gã cong lên thành một điệu cười chết chóc. « Tôi hiểu rồi. Dĩ nhiên. Chừng nào … ? Tôi sẽ chuẩn bị đâu vào đấy trong vòng từ 3-4 ngày … tôi hiểu rồi. Sẽ tiến hành y như thế. » Gã gập điện thoại lại, vẫn giữ nguyên điệu cười đó.

« Kir, » gã nói. « Chừng nào thì FBI và cớm tính tấn công ta ? »

« 4 ngày nữa, » Kir đáp. « Vào đêm ngày thứ 4. »

« Lúc đó chúng sẽ phải phân tán lực lượng, » Gin nhếch mép. « Chúng ta sẽ phản công. Và không ai được phép bại trận. »


Xxxxxxxxxxxxxxxxxx



Shinichi mở mắt ra nhìn đám đông người đang lo lắng cho hắn. Hắn vẫn đang ở trong thư viện, nghĩa là mới xỉu đi, chưa lâu lắm. Ai đó đã bật đèn điện lên và viên Pandora thì đang nằm gọn lỏn cạnh cái bàn gần đó.



« Lần cuối cùng tên ngốc này ngủ nghê tử tế là bao giờ ? » hắn nghe tiếng Kuroba hỏi ai đó.



« Cậu ta tỉnh dậy rồi kìa, » giọng của Ai. « Kudo, tớ đây. Cậu thấy thế nào ? »



« Tớ nhớ ra rồi, » hắn đáp. « Tớ nhớ ra tất cả. Tớ đã lấy lại kí ức rồi. »



« Shinichi, có thật thế không ? » Ran há hốc miệng. Những người còn lại thì đứng chung quanh nhìn hắn.


« Đúng vậy, » hắn nói và ngồi thẳng dậy. « Chính là do … viên Pandora. Tôi đã nhớ ra mọi chuyện. Khi tôi bị Vermouth bắt cóc và … bà ta kể cho tôi nghe … chính là câu chuyện về Pandora. »



« Mụ ta có kể với cậu là làm cách nào để hủy viên đá đi không ? » Kaito gằn giọng.



« Chắc là có … có để lại gợi ý nào đó, nhưng tớ nghĩ là chính bà ta cũng không biết rõ, » Shinichi chậm rãi đáp. « Còn về câu chuyện đó … »



« Bà ta kể cho con nghe những gì ? » Yuusaku hỏi.

« Bà ấy kể cho con nghe về chuyện Pandora được tìm thấy như thế nào, » Shinichi nói, « và về những người đầu tiên tìm thấy nó, Eta và Ushi. Và về chuyện xảy đến với họ nữa. »



« Chuyện gì đã xảy ra với họ ? » đến lượt Ran hỏi.



« Họ trở thành bất tử, » Shinichi nhẹ nhàng đáp. « Cách đây 10 ngàn năm trước. »



Tập 79 : Chỉ có một sự thật

No comments:

Post a Comment