Saturday, May 14, 2011

Tập 82 : Liều thuốc giải


Tập 82 :

Liều thuốc giải


Aoko giật mình la lên 1 tiếng kinh ngạc khi một làn khói trắng xóa bọc lấy căn phòng của Kudo Shinichi, cô vội nắm chặt lấy tay Kaito. Kaito hẳn là phải ngạc nhiên lắm khi thấy cô tới thăm, và tỏ vẻ vui mừng thấy rõ. Hắn không thích phải ngồi gặm nhấm nỗi cô đơn trong phòng. Xương sườn của hắn đã lành lặn, không còn đau nhiều nữa, và sáng mai hắn sẽ cùng nhà Kudo và Mori rời khỏi Nhật Bản.


Hai người đang mải tâm sự những mẩu chuyện vụn vặt mà Kaito chưa kể với Aoko trogn thời gian làm KID thì một luồng khói trắng bao bọc khắp căn phòng, rồi Hakuba và Akako từ trong đám khói bước ra, tay trong tay rất thân mật.


« Tớ tưởng là phép thuật của cậu sẽ biến mất theo cơ mà ? » Hakuba tò mò nhìn xung quanh. « Chào Nakamori, chào Kuroba, cậu khỏe chưa ? »


« Chỉ có phép thuật hắc ám mới tiêu tan đi thôi, có lẽ trong con người tớ cũng có sẵn năng lực khác thường nào đó, » Akako buông tay Hakuba ra và nhìn chằm chằm đôi tay của mình. « Có lẽ là di truyền từ người mẹ của tớ … » Trông cô phù thủy có nét gì đó … rất khác. Màu tóc của cô từ tím sẫm đã thành màu đen nhánh, đôi mắt từng ánh hồng ngọc giờ chuyển sang màu xanh lá nhạt. Ngoại trừ cái phương pháp dịch chuyển tức thời vừa rồi, trông cô ấy lúc này … bình thường như bao nhiêu người khác.


« Akako … có chuyện gì xảy ra với cậu thế ? » Aoko la lên kinh ngạc. Akako đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng rất đẹp, khác hẳn cái vẻ đẹp lạnh lẽo và ma quái trước kia.


« Tớ đã khóc, » cô nói. Ngay cả giọng nói của cô cũng trở nên êm dịu hơn, không còn thấy đâu niềm kiêu hãnh tự phụ ngày trước.


« Tớ tưởng là làm như vậy sẽ bị mất đi ma thuật mà, » Kaito cũng ngạc nhiên không kém.


« Không sai, » cô vừa đáp vừa ngồi xuống mép giường cạnh Aoko, trong lúc đó Hakuba kéo ra 1 chiếc ghế cạnh bàn làm việc. « Tớ đánh mất thuật phù thủy rồi … nhưng giống như tớ vừa nói với Saguru rồi đấy, có lẽ tớ được thừa hưởng phép thuật từ trong dòng máu. Bởi mẹ thân sinh của tớ vốn là phù thủy mà. »


« Thế ra bây giờ cậu không phải là phù thủy nữa ? » Aoko hỏi. « Chính vì thế mà trông cậu … khác hẳn trước kia à ? »


« Tớ có khác nhiều lắm sao ? » Akako nhìn không chớp mắt tấm gương trên tường. « Nhưng mà tớ từng tưởng tượng phải khác xa hơn thế này … tớ cứ tưởng mình sẽ giống như Dorian Gray, biến thành một bà lão chỉ trong vòng vài giây … nhưng có lẽ bình thường trông tớ thực sự là như thế này đây. Tớ cũng lấy lại được kí ức rồi. »


« Kí ức nào ? » Kaito băn khoăn.


« Là thứ mà phù thủy đánh đổi để lấy ma thuật hắc ám, » Hakuba đáp. Kaito định mở miệng hỏi hai cô cậu kia chuyển cách xưng hô thành thân mật từ lúc nào thế, nhưng lại thôi. « Akako đã nhớ lại tất cả rồi. »



« Đúng vậy, » Akako, vẫn bằng cái giọng nhẹ nhõm ấy, nói « trước tiên tôi nợ tất cả mọi người ở đây một lời giải thích, về thân phận thực sự của mình. »



Xxxxxxxxxxxxxxxxxxx



« Chúng bằng cách nào đó đã biết được kế hoạch tấn công vào đêm ngày kia của chúng ta rồi, » James lầm bầm nho nhỏ sau khi ngắt cuộc gọi. Đã là một ngày sau khi Shuuchi quay lại cơ quan,  nhưng trông James vẫn còn nhợt nhạt vì chưa tin nổi. « Không hiểu sao … nhưng Chúng đã biết rồi. »


« Có phải vừa rồi là Kir bắt liên lạc không ? » Shuuichi bình thản lên tiếng, cố tình lơ đi một loạt nhân viên đang mắt chữ A mồm chữ O trước cảnh anh đi đứng bình thường.


« Đúng vậy, » James gật đầu. « Nghĩa là chúng ta phải đổi kế hoạch. Tấn công sớm hơn dự định, mới làm chúng bất ngờ được. »


« Đêm mai à ? » Jodie ngạc nhiên thốt lên. « Liệu có chuẩn bị kịp không ? »


« Chúng ta có đầy đủ địa chỉ cần thiết, và biết cần tập trung vào những nơi nào, » James gật đầu khi bắt gặp ánh mắt của Shuuichi. « Nhưng cứ nói với mọi người là trận tổng tấn công vẫn diễn ra như dự định. »


« Thực ra thì nó sẽ là 12h đêm mai, cho nên sếp nói như thế cũng không phải là nói dối trắng trợn đâu, » Shuuichi bật cười hóm hỉnh. « Bằng cách đó chúng ta sẽ đánh lạc hướng bọn người đó, để đảm bảo việc đưa những nạn nhân kia ra nước ngoài được trót lọt. »


« Vấn đề là ở chỗ đó, » James nhíu mày. « Yuusaku mới gọi điện báo. Có cái gì đó … anh ta không nói rõ ràng nhưng mà chỉ hỏi là có thể lui lại đôi ngày được không, để tiện hủy diệt nó. »


« Là cái gì vậy ? » Jodie tò mò. Shuuichi chỉ nheo mắt không giấu được nụ cười.



Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx



« Cái hình vẽ đó chính xác là không phải do cậu vẽ, » Akako giải thích ngay trong buổi tối hôm đó. Shinichi sợ hết hồn khi thấy cô phù thủy hay là cựu phù thủy này xuất hiện bất thình lình trong phòng riêng của hắn và đòi tập hợp tất thảy mọi người lớn bé già trẻ trong nhà tới đó, vì có chuyện nhất định phải nói. Trông cô ta hơi khang khác khi không còn phép thuật, màu sắc của tóc và đôi mắt trông như bao người khác, và cái gương mặt đó trông quen thuộc đến kì lạ. Có vẻ như Hakuba cũng rất thích thú với sự thay đổi này của cô gái, cứ nhìn cái cách cậu ta không rời mắt khỏi từng cử chỉ của cô là đủ biết.


Shinichi không rõ 4 người đó đã nói chuyện trong bao lâu rồi. Cả Akako và Aoko đều đỏ hoe mắt, còn Kaito thì trông có vẻ shock nặng. Không cần biết, hắn thầm nhủ, nhưng bây giờ quan trọng là Akako đã lấy lại kí ức và trong cái mớ kí ức đó có 1  vài chi tiết có giá trị.



« Điều đầu tiên tôi muốn nói, » Akako bắt đầu, « đó là việc tôi đã nhớ ra tôi là ai. 47 năm trước tôi sinh ra trên đời bởi một cặp vợ chồng mang họ Kurosawa – cụ thể là Hanako và James Kurosawa. Mật danh của họ là Cider và Applejack – vốn là sát thủ chuyên nghiệp hàng đầu của Tổ chức. »


« Cô cũng sinh ra và lớn lên trong cái Tổ chức đó à ? » Ai thốt lên trong kinh ngạc. « Giống như … tôi sao ? »


« Chính  xác, » Akako đáp. « Giống như cô, chị gái cô và cha của cô vậy … Tôi có nhớ mặt ba của cô – Miyano Atsushi. Lớn hơn tôi 5 tuổi. Phụ trách đồ án Pandora. Đó là những thông tin duy nhất về ông ta mà tôi biết. Cô được nuôi lớn để trở thành nhà khoa học giống như cha cô, còn tôi được nuôi để trở thành sát thủ giống như cha mẹ tôi. »


« Cậu … là ?! » Shinichi rặn ra từng chữ trong khó nhọc.


« Mật danh của tôi là Tia Maria, » Akako hờ hững đáp. « Đúng, tôi giết người theo lệnh. Nhiều lần lắm … tôi được nuôi dạy để giết người, chỉ biết có vậy thôi. Cho tới khi … mẹ tôi bắt đầu kể cho tôi nghe những câu chuyện. »


« Câu chuyện gì  vậy ? » Hattori cất giọng đầy nghi ngờ. Hắn buộc phải quan sát Akako bằng ánh mắt lo âu từ cái lúc cô ta thừa nhận mình sinh ra để làm sát thủ.


« Về Pandora, » Akako lơ đi ánh nhìn đầy dò xét của cậu thám tử. « Và về những người đầu tiên tìm ra nó … Eta và Ushi ấy. Mẹ tôi là chỗ cực kì thân thiết với Eta, người mà được biết đến như Vermouth đó. »


« Đúng rồi ! » Shinichi la lên. « Là Kurosawa Hanako ! Vermouth đã nhắc đến cái tên này trong lúc kể chuyện cho tôi nghe … vậy ra cậu là con gái của cái người đã tìm ra cách hủy diệt Pandora … ôi nhưng mà trời ơi ! Có nghĩa là cậu cũng là … » Shinichi ngậm miệng ở đó.


« Tôi cũng là cái gì ? » Akako nhướn mày hỏi. Đầu óc Shinichi quay như chong chóng cố tìm thật nhanh một câu trả lời cho qua chuyện.


« Cậu là … người duy nhất còn sống trên đời này biết cách hủy diệt viên đá, » hắn nói một mạch. Trông cái cách Yuusaku, Kuroba, Hattori và Hakuba đang nhìn hắn chằm chằm, hắn hiểu là hắn đã thất bại trong việc thuyết phục họ, nhưng đều quyết định không nói gì cả. « Vậy ra, cái bóng ma quanh quẩn cạnh Eta trong kí ức vỡ vụn của tôi, chính là … »



« Chắc chắn là mẹ của tôi đấy, » Akako lặng lẽ nói. « Bà ấy có quyền năng mạnh lắm. Có lẽ bà ấy đã vẽ bức hình đấy. »


« Một con ma đã vẽ bức hình này á ?! » Kazuha hét lên và lùi xa khỏi tấm ảnh như thể sắp bị nó cắn vậy.


« Con ma không nhảy xổ ra đâu mà sợ, » Heiji cằn nhằn.


« Bức hình đó có ý nghĩa như thế nào vậy ? » giọng Ran khẩn nài.


« Hồi tôi còn nhỏ, mẹ thường hay vẽ những bức tranh như thế này lắm, » Akako mỉm cười buồn bã. « Thông thường nó là một cách truyền tin bằng hình ảnh và ẩn dụ … tóm lại, viên đá kép bị rạn nứt ở đây rất dễ hiểu. Chính là cách hủy Pandora đấy. »


« Tôi lại tưởng đâu đó là ám chỉ mục tiêu của KID chứ, » Shinichi hỏi. « Giống lắm mà … »


« Có thể cậu đúng, nhưng ý mẹ tôi khác cơ, » Akako bật cười. « Eta căm ghét công trình khoa học mà nhà Miyano theo đuổi, là bởi vì bà ấy … bà ấy không còn tha thiết với trường sinh bất tử nữa. Bà ấy muốn Tổ chức sụp đổ, để chuyện đó có thể kết thúc. Mẹ tôi và ba tôi thì nhận ra rằng công trình nghiên cứu đó rất có thể hữu dụng. Nếu như bằng phương pháp khoa học mà có thể tạo ra thuốc trường sinh, thì rất có thể bằng cái khoa học đó làm ra thuốc giải chống lại cái hiện tượng bất tử đó lắm chứ ? »


« Vẫn đang trong quá trình nghiên cứu, » Ai thở dài.


« Nhưng xét về mặt lí thuyết thì có lí, đúng không ? » Akako tiếp tục. « Và thế là mẹ tôi phát hiện ra một chi tiết đáng chú ý trong câu chuyện khám phá ra Pandora … thế này nhé, cái đêm mà ngôi sao chổi quét qua bầu khí quyển, và khi ánh mặt trời chiếu vào viên đá, chuyện gì đã xảy ra ? »


« Chất lỏng đó biến thành một cái vỏ bảo vệ … » Shinichi nhớ lại.


« Chính xác, » Akako vừa nói vừa xòe tay ra, Kuroba đặt viên đá quý vào lòng bàn tay cô gái và không thốt lên một tiếng nào. « Nói cách khác, đây không phải là kim cương, cũng chẳng phải bất cứ hình thức ngọc quý nào cả. Cái viên đá này, ngoài cái ý nghĩa tượng trưng đầy quý giá của nó, thì đích thị là một viên ngọc được tạo ra bởi thần dược trường sinh trong suốt. »


« Đúng rồi ! » Kuroba la lên, búng tay cái chách. « Có phải cậu đang muốn nói, nếu như công nương Haibara đây … » hắn mặc kệ cái nhăn mặt của cô bé, « có thể chế ra liều thuốc giải cho loại thuốc đó, thì cũng có thể dùng cái đó để khử cái vỏ này đi đúng không ? »


« Chuẩn rồi, » Akako gật đầu. « Cái kính 1 mắt ám chỉ KID, Lupin của thế kỉ mới, Lupin thì đối lập với Holmes, bởi vậy để chống lại Lupin thì phải dùng tới Holmes, chống lại trộm thì phải dùng tới thám tử, và ở đây chúng ta có APTX4869 … »


« Đánh đố kiểu đó thật khủng khiếp quá, » Shinichi gật gù tán thưởng.


« Có lí đấy, » Agasa đồng tình.


« Và nếu như cần có một vỏ bọc bảo vệ, » Yuusaku nhắc nhở, « nghĩa là cái nhân bên trong thực sự sẽ rất dễ vỡ … càng có lợi cho chúng ta ! »


« Tôi không muốn đập bể mộng của mấy người đâu nha, nhưng mà tôi nhắc lại, tôi chưa có thuốc giải thực sự đâu đấy, » Ai cất tiếng. « Chỉ mới có liều tạm thời thôi. »


« Biết đâu nó vẫn đủ sức làm yếu đi vỏ bọc, » Hakuba trầm ngâm. « Nếu mà có đủ số lượng cần thiết ấy … »


« Chắc là sẽ phải mất khối thời gian để chế đủ lượng thuốc giải dưới dạng lỏng đấy, » Ai tính toán. « Tôi và bác tiến sĩ sẽ lo việc đó, có lẽ sẽ thâu đêm nay và nguyên ngày mai. »


« Nhưng cháu có thể làm được chứ ? » Yuusaku hỏi. Ai gật đầu.


« Tuyệt quá ! » Yukiko reo lên. « Cuối cùng thì có thể kết thúc được rồi. » nụ cười trên gương mặt người phụ nữ chợt phai đi khi bà nghĩ tới điều gì đó. « Thế rồi chị … Sharon … sẽ ra sao ? »


« Bà ta chết rồi mà, » giọng Ai hằn học.


« Và nếu như cây chuyện tiếp diễn theo chiều hướng này, thì đằng nào Sharon cũng sẽ phải ra đi, » Yuusaku nhẹ nhàng nhắc vợ.


« Theo tôi thì bà ấy và Ushi sẽ dần dần bị trôi ngược lại dòng chảy thời gian, hoặc đơn giản là, hai người ấy sẽ bắt đầu già đi, » Akako nhún vai. « Nhưng mặt khác … Eta rất nhiều lần nói rằng bà cảm nhận được ngôi sao chổi đang tới gần. Mẹ tôi bảo rằng tất cả đều có liên quan tới nhau. Vậy nếu như Eta và Ushi có kết nối với viên đá, và một khi cái sợi dây nối kết đó bị bẻ gãy thì … e là … »


« E là chúng ta sẽ phải chứng kiến hiệu ứng Dorian Gray vào phút cuối, » Hakuba lặng lẽ tiếp lời.



Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx



« Đầu tiên thì là Bourbon, giờ thì đến lượt Korn ! » Chianti gào lên. « Chuyện khỉ gì đang diễn ra thế này ? Có phải là có đứa nào hóng hớt cho bọn cớm biết hành tung của bên ta không đấy ? »


« Không phải cô, cũng không phải tôi, » Gin lặng lẽ quét ánh nhìn lên Kir và Vodka. « Xác của Vermouth vẫn chưa thấy đâu cả … »


« Chúng tôi trông thấy anh giết mụ ta rõ ràng mà ! » Kir la lên. « Sao mụ có thể-


« Thì tôi cũng từng nghĩ Kudo Shinichi đã ngỏm củ tỏi đấy, » Gin lại đáp, cũng bằng cái giọng bằng bằng đó. « Cũng cái kiểu không tìm thấy xác … »


« Nhưng mà làm sao sống nổi với viên đạn xuyên sọ cơ chứ, » Kir nhắc nhở.


« Có không, » Gin nhìn cô gườm gườm. « Có không nhỉ ? »


Đột nhiên điện thoại di động của Gin rung lên với một điệu nhạc không lẫn vào đâu được – Nanatsu no ko. Gin ngay lập tức bắt máy, nhưng ánh nhìn chết chóc vẫn không rời khỏi người Kir.


« Vâng, » gã đáp sau một hồi im lặng lắng nghe. « Tôi hiểu rồi. » Gã đảo mắt nhìn 3 người còn lại.


« Chuyện gì thế đại ca ? » Vodka hỏi. « Người đó muốn gì thế ? »


« Ngài ấy sẽ tới đây để chỉ đạo trận tấn công, » Gin đáp với một ánh lấp lánh khó hiểu trong cặp mắt. Kir gần như tưởng rằng đó là biểu hiện của niềm vui.


« Thế kế hoạch cụ thể của chúng ta là gì ? » Kir hỏi.


« 4 chúng ta là những thành viên chủ chốt đáng tin cậy nhất còn lại, » Gin nói. « Và sẽ hộ tống ngài ấy. Còn để đối phó với cớm và FBI thì … »



Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx



« Ran này … »


Shinichi ngồi co người lại cạnh Ran trên ghế sofa. Hakuba và Akako thì đang bận nói chuyện với Kuroba và Aoko trong phòng riêng của hắn. Shinichi không ngạc nhiên – Akako đang rất cần an ủi từ phía bạn bè.


« Anh định nói về thân thế của Akako, chuyện mà lúc nãy anh đang nói dở đúng không ? » Ran thử hỏi.


« Làm sao mà em biết đ.. » Shinichi thốt lên khe khẽ nhưng Ran đã nhanh chóng đặt ngón tay trỏ lên môi hắn và mỉm cười dịu dàng.


« Rõ ràng là anh đang giữ chuyện gì đó trong lòng mà, » Ran nhoẻn cười. « Từ lúc đó cho tới khi câu chuyện kết thúc, anh ngồi không yên đúng không ? Và em biết thì có gì mà lạ ? Chúng ta đã quen thân nhau trong bao lâu rồi hả Shinichi ? »


« Được rồi, anh chịu thua, » Shinichi lầm bầm. « Chỉ là … anh biết bạn ấy là ai. Anh … có lẽ biết em trai của bạn ấy là ai, và đang ở đâu. Nhưng mà … nghĩ đi nghĩ lại giờ để cho bạn ấy biết, cũng chỉ khiến bạn ấy đau khổ thêm, và về phía người em trai kia, anh cảm thấy hắn ta khó mà nhận ra bạn ấy, và nếu có, cũng chẳng thèm quan tâm. Ran này, anh làm thế có sai không ? Anh đã cố tình giữ lại mẩu thông tin này. »


« Em cũng  không đánh giá được, » Ran nhẹ nhàng đáp. « Anh có động cơ tốt, nhưng mà … đúng ra thì, em cũng đã kể cho anh nghe sự thật về anh, trong khi nó cũng chỉ làm anh đau đớn mà thôi. »

« Ừ, » Shinichi thở dài.

« Nhưng chuyện đó hơi khác, » Ran tiếp tục nói. « Đó là chuyện không thể tránh khỏi, dù mình không muốn đối mặt thì nó vẫn sẽ xảy ra. Còn đối với trường hợp của Akako, nếu như em trai của bạn ấy đã trở thành một kẻ chỉ biết làm tổn thương bạn ấy, còn hơn cả trước kia, thì tốt hơn hết là cứ để bạn ấy nhớ về người đó với những kỉ niệm bớt đau thương trước kia. »

« Cứ xem cái cách cô bạn đó nói về cậu em trai, thì có thể hiểu là cô ta coi nó như đã chết rồi vậy thôi, » Kazuha nhoài người tới gần sofa, tiện tay giúp Heiji trèo lên mặt nệm. « Vậy  ra cậu biết người em trai đó đang ở đâu thật à ? »

« Tớ đã từng nhìn thấy cái tên Kurosawa 1 lần rồi, » Shinichi đáp. « Haibara cũng biết. Chỉ là … tớ cảm thấy không vui vẻ gì khi phải giấu chuyện đó. »

« Mớ kí ức của cô gái đó to đùng tuy không phức tạp như cậu, nhưng cô ta không ngất lên ngất xuống như ai kia, » Hattori chêm vô khiến Shinichi nhăn mặt với hắn. « Chưa kể … tự dưng biết mình từng là sát thủ chuyên nghiệp giết người không gớm tay, có lẽ còn ghê hơn cả việc nhận ra mình là thám tử trung học trong lốt học sinh tiểu học ấy chứ. »

« Đúng rồi, để nhớ lại tất cả những chuyện đó cần nhiều sức mạnh lắm, » Ran nói với vẻ cảm thông. « Em nghĩ … một ngày nào đó khi Akako đã bình tâm hơn thì anh có thể nói lại chuyện đó. Còn bây giờ thì … thôi cứ giữ kín đã, đừng tạo thêm áp lực. »


« Này, đêm mai họ sẽ tấn công Tổ chức ! Không phải rất tuyệt sao ? » Kazuha vui vẻ reo lên. « Rồi hai cậu sẽ quay về  cơ thể trước kia nhanh thôi ! »


« Và đến lúc đó thì anh nợ em đây 1 trận mưa đòn đấy, » Ran lườm Shinichi cháy mắt.


« L-Lại chuyện đó nữa hả ? » Shinichi đột nhiên cảm thấy run run trước ánh nhìn tóe lửa của cô bạn gái.


« Ừ, đương nhiên, giờ khi mà anh đã lấy lại kí ức rồi thì, » Ran nhấn từng chữ một, « anh cũng sẽ nhớ ra cái lần chúng ta ở lại biệt thự nhà Sonoko và chạm trán tên sát thủ băng mặt … »


Shinichi nuốt nước bọt đánh ực, mặt dần đỏ như quả cà chua chín.


«  … và còn lần họp lớp của ba em nữa … »


Mặt Shinichi thậm chí còn đỏ hơn trước. « C-Cái đó là do … »


« Chuyện gì thế ? » Hattori tò mò hỏi.


« C-Chẳng liên quan gì đến mấy người ! » Shinichi vội lấp liếm, và Hattori đáp lại bằng cách nhoẻn cười ma quái.


Shinichi hết nhìn nét cười đó của Hattori rồi nhìn qua gương mặt Ran, trong bụng thầm rên.
« Chết con rồi má ơi … »



Tập 83 : Vườn không nhà trống


No comments:

Post a Comment