Sunday, May 8, 2011

Tập 80 : Thác Reichenbach



Tập 80 : Thác Reichenbach


« Làm thế nào mà anh ?! » Jodie thốt lên. « Làm thế nào mà anh sống sót được ? »



« Chúng tôi đã tính toán trước rằng có nhiều khả năng Gin sẽ đòi cái mạng của tôi, » Shuuichi giải thích. « Thậm chí ngay cả khi kế hoạch trà trộn cài ngược Kir vào Tổ chức thành công mĩ mãn thì Gin sẽ vẫn nghi ngờ Kir. Gã sẽ đòi Kir chứng tỏ lòng trung thành. Và tất nhiên vật tế lễ sẽ là cái đầu của tôi. Cho nên tôi mới phải giả vờ chết. »



« Chúng tôi … ý anh là … không lẽ cả em Kudo đây cũng đã biết từ trước ? » Jodie chĩa cái nhìn trách móc qua Shinichi.



« V-vâng, » Shinichi tỏ vẻ hối lỗi. « Xin lỗi không nói cho chị trước được … vì phải làm như thật thì mới có được phản ứng thật sự của FBI, và Tổ chức sẽ tin … Chị và bạn bè của anh Akai phải thật sự đau khổ mới lừa được Chúng. »



« Sao mà hai người nghĩ ra được một chuyện kinh khủng như thế ! » Jodie gào lên. « Tại sao dấu vân tay lại trùng khớp với dấu tay trên thi thể được ! »



« Đúng, dấu tay trên cái xác trùng khớp với dấu lấy trên điện thoại di động của em, » Shinichi thò tay vô túi quần, « nhưng em có hai cái điện thoại giống nhau cơ mà. » Hắn lôi ra khỏi túi hai cái điện thoại màu đỏ giống hệt nhau, ngay cả dây móc điện thoại trang trí. Shinichi đặt hai điện thoại xuống mặt bàn, rồi  ngồi đối diện với Jodie, hai ông bố bà mẹ thì ngồi hai bên. Shuuichi không có ý định ngồi nghỉ, anh ta cảnh giác đi dạo quanh căn phòng.



« Em cố tình để chị Jodie nhìn thấy cảnh anh Akai chạm  vào điện thoại của em,’ Shinichi tiếp tục giải thích. « Ý tưởng của em chỉ là cái cớ thôi. Sau đó khi có được một bộ dấu tay khác trên điện thoại kia của em mà thuộc về một người đàn ông đã chết với một phát đạn xuyên đầu  thì … »



« Kusuda Rikumichi à ! » Jodie thở mạnh.



« Thi thể sẽ vẫn được đặt trong kho cho tới khi điều tra có hướng tiến triển, mà tôi thì tin chắc là không thể có, » Shuuichi tiếp lời. « Tôi đánh cắp cái xác và giấu nó đi, cho mặc đồ của tôi, rồi để cái xác ngay trong xe. Tôi biết thừa những nơi chốn mà Tổ chức từng tiến hành khử trong bí mật. Và tôi đã đúng. Tôi cũng biết Gin thế nào cũng dùng camera theo dõi. Gã sẽ rất sung sướng chứng kiến cảnh tôi chết. Cô gái đó đã bắn vào bụng tôi – lúc đó đương nhiên tôi có mặc áo chống đạn chứ. Tôi cắn vỡ một túi máu giả trong miệng rồi gập người lại bóp một túi máu khác trong bàn tay, để trông như thể tôi bị chảy máu, và viên đạn đã xuyên vào phổi. Thế rồi cô ta bị ra lệnh phải bắn tôi vào giữa sọ … »



« Anh làm thế quái nào mà đóng kịch được ở đoạn đó ? » Jodie hỏi.



« Vì tôi đâu có giả vờ, » Shuuichi trả lời bằng cách gõ gõ tay lên vết sẹo trên má. « Ít nhất thì cũng không hoàn toàn. Cô ta bắn tôi như thế này này, trông thì như thể bắn thẳng vào đầu nhưng không phải. Việc của tôi là ngã về đằng sau đúng lúc, và đúng chỗ : vào ghế sau của chiếc xe. Máu tung tóe khắp nơi, tôi chắc mẩm qua camera sẽ trông y như cảnh bắn vào đầu. Thế rồi cô ta đặt một quả bom cạnh chỗ tôi nằm. Tôi hiểu là mình còn 30 giây cả thảy để hành động. »



« Đúng lúc đó Kir bỏ đi, và không quay lại nhìn cái xác lấy một miếng, » Shinichi nói tiếp. « Nghĩa là anh Akai đây càng có lợi thế để tráo hai cái xác … dù đúng là Gin đang quan sát từ xa nhưng gã cũng không tài nào nhìn cho ra hai cái xác mặc đồ đen trong một cái xe cũng màu đen trong bóng tối  như vậy được. »



« Chính xác, » Shuuichi xác nhân. « Tôi để thi thể của tên kia vào băng ghế sau, rồi nhảy ra ngoài vừa kịp lúc. »



« Giống như cái cách anh chỉ cho Andre ấy à, » Jodie nhận ra.



« Đúng rồi, » Shuuichi nháy mắt tinh nghịch. « Dù bị sứt mẻ tí, » anh ta chỉ tay vào chỗ sẹo do bỏng, « nhưng mà giữ được cái mạng. Tôi bò lê bò càng một hồi xuống dốc … gần đó có cái hố gì đó khá nông, nếu tôi mà ngủ gật chắc là rơi tòm xuống nước mất, nhưng mà phải núp vô đó thì mới đề phòng được trường hợp có người nhòm xuống từ trên cao … nghe quen tai không ? »


« Thác Reichenbach đây mà, » Yuusaku đáp. « Trận thư hùng lịch sử giữa Holmes và Moriaty. "



« Tôi có tính đến trường hợp Gin nhìn thấy cảnh tôi bò lồm ngồm, nhưng mà tôi hạn chế tối đa việc đó bằng cách mặc đồ đen. Với lại trời lúc đó tối om, nên khả năng cũng thấp, » Shuuichi nói. « Mà đúng là gã không phát hiện ra thật. Chắc thấy bom nổ là gã bỏ đi luôn. »



« Cho nên lúc đó anh buộc phải mai danh ẩn tích một thời gian, » Yuusaku nói, « và  thế rồi anh nhớ ra anh có một chiến hữu với căn nhà to đùng và không có ai ở … »



« Tôi nằm ở đó tới lúc trời tờ mờ sáng, » Shuuichi giải thích. ‘Rồi tôi lại bò lên và bắt xe đi nhờ về Tokyo. Tôi đút lót cho tên tài xế lái xe tải một ít tiền để anh ta ngậm miệng về chuyện vết sẹo trên mặt tôi. Tôi đi bộ tới địa chỉ 2-21 phố Beikia … một căn nhà trống không. Tôi ở lại một thời gian và cẩn thận giấu đi vài chi tiết cá nhân  về Kudo Shinichi … cậu cũng để ý thấy album ảnh và mấy đồ lặt vặt khác của cậu biến mất không ? »


« Phải rồi, »Yukiko nhớ ra. « Tôi lại cứ tưởng Shinichi tự cất chúng đi đâu cơ. »


« Hồi trên sân thượng bệnh viện, » Shuuichi kể,  « cậu Kudo đây có kể cho tôi nghe toàn bộ câu chuyện li kì. Tôi cũng không quá ngạc nhiên, tôi đã biết đến Đồ án Pandora từ trước và đoán ra chuyện của Sherry. »


« Con kể cho anh ấy nghe vì cảm thấy anh ấy cần phải biết, » Shinichi lặng lẽ đáp. Trông hắn lúc này buồn bã kinh khủng. « Con cũng không biết nữa. Chắc là cảm thấy có lỗi với anh Akai … vì chuyện của chị Akemi. » Nghe tới tên của Akemi, Jodie hơi giật mình một chút nhưng không nói gì.


« Trong thời gian ẩn náu và chữa lành vết thương, tôi đã tìm hiểu được nhiều, » Shuuichi tiếp tục. « Chính là về chuyện mà trước đây Kir đã mật báo. Bourbon đã được cài để theo dõi Mori Kogoro. »



« Con đoán là anh ta sẽ tìm cách điều tra căn nhà này, » Shinichi nói. « Kẻ mà đã khép lại hồ sơ theo dõi vụ ám sát con vốn là đã phản bội Tổ chức. Nhưng con không thể ngờ anh ta lại dám chuyển tới nhà ta ở. Rồi vụ ám sát Akai diễn ra. Anh Akai nói với con anh ta là ai, rồi anh ta lại đòi ở lại nhà bác tiến sĩ Agasa. Con không thể để anh ta ở gần Sherry như vậy được, nhưng cũng không thể để con người đó vuột khỏi tầm quan sát. Bởi vậy con để anh ta ở lại nhà mình. »


« Còn tôi thì theo dõi đường đi nước bước của tên đó, » Shuuichi đáp. « Tôi đã dự định thế chỗ anh ta lâu rồi và cuối cùng mọi chuyện lại dễ dàng hơn tôi tưởng. »



« Anh giết chết tên đó rồi à ? » Jodie hỏi.



« Tôi cũng không định xuống tay nếu không thấy cần thiết, nhưng mà tôi bị phát hiện, » Shuuichi nhún vai. « Kudo giúp tôi hóa trang thành tên đó với chỗ đồ nghề của bà mẹ cậu ta … cũng may không cần tốn sức nhiều lắm, vì trông tụi tôi cũng hao hao giống nhau mà. Chỉ cần đội tóc  giả và mặt nạ che đi vết sẹo này là OK. Nghĩa là trong hai tháng vừa qua, Okiya Subaru – Bourbon là tôi. »


« Nghĩa là có một cái xác nằm chình ình trong nhà chúng tôi trong suốt hai tháng qua à ?! » đột nhiên Yukiko thét lên.



« Không, không phải thế đâu mẹ, » Shinichi vội yên ủi bà mẹ. « Anh Akai đem cái xác đi giấu mà … »


«  Chính xác là ở bên trong cái túi đựng thi thể của Kusuda Rikumichi, » Shuuichi nói. « Chỉ là biện pháp tạm thời thôi. Tôi nhuộm đen tóc anh ta rồi giấu ở trong nhà xác cho tới  khi gặp được cơ hội hiếm có để xử lí gọn … »


« Chính là khi 3 người nhà Mori bị bắn tỉa, » Yuusaku nói.


« Bourbon bị cử đi thế chỗ cho tên sniper thứ nhất, » Shuuichi nói. «  Tôi điều chỉnh lại quả bom đó 1 tí, thành ra tòa nhà chỉ bị đổ sụp thay vì bị thổi tung lên 9 tầng mây. Rồi tôi bắn bỏ tên còn lại rồi quẳng xác Bourbon lại đó. Tôi không tiếc gì cả, vì đã có được tin tức cần thiết. »



« Là cái gì vậy ? » Jodie hỏi.



« Là cái địa chỉ anh nói với tôi đó hả, » Yuusaku lặng lẽ nói.



« Anh biết từ trước là cậu này  ở đây hả ?! » Yukiko giận dữ hỏi.



« Cũng cách đây không lâu, » Yuusaku đáp, « dù anh đã nghi ngờ Okiya Subaru từ ngay lần đầu gặp mặt. Anh bắt gặp anh ta lẻn vào trong nhà và chất vấn … Shinichi ạ, vấn đề lớn nhất và phức tạp nhất khi con mất đi trí nhớ, chính là con đã giữ quá nhiều bí mật, con có biết không ? »



« Con xin lỗi, » Shinichi đáp. « Nhưng hình như ba lúc nào cũng có cách đọc được suy nghĩ của con mà. »



« Thế rốt cuộc, » Jodie hỏi. « Cái địa chỉ đó là gì vậy ? »



« Là nơi ở của Red Rum, » Shuuichi đáp. « Ông trùm tối cao của Tổ chức. »



« Red Rum à ? » Jodie ngẩn người. « Đó là mật danh của ông ta đấy à ? »




« Nghe tự cao tự đại gớm nhỉ ? » Yuusaku nhếch mép cười.



« Vì sao ? » Yukiko thắc mắc.



« Mẹ thử dịch qua tiếng Anh là biết, (*) » Shinichi trả lời. « Tóm lại là nếu FBI có thể lùa được gã đàn ông đó ra, thì … »


« Chúng tôi sẽ tập trung lực lượng giải quyết triệt để, » Jodie nói.   « Trong giây phút quyết định. »


« Tôi về trụ sở cùng em luôn, » Shuuichi đề nghị. « Tôi không cần phải đóng thế vai Bourbon nữa … nhưng để bảo đảm an toàn cho Kir thì vẫn nên ẩn mình. »



« Còn chúng tôi phải đi gói ghém hành trang, » Yukiko kiên quyết nói. « Chúng ta phải lên đường qua Hoa Kì ngay lập tức. »




Xxxxxxxxxxxxxxxx





« Akako đâu rồi nhỉ ? » Aoko liếc quanh lớp và hỏi. Cô đã quen với việc không có Kaito bên cạnh, nhưng rồi không bao lâu nữa cậu ấy sẽ rời xa cô, rất xa, tạm sống ở một lục địa khác. Nhưng không sao … miễn là cậu ấy được an toàn …


« Tớ không biết nữa … » Hakuba đáp. « Dạo gần đây trông cậu ấy cũng không được khỏe. »


« Trông cậu cũng nhợt nhạt lắm, » Aoko nói. Quả vậy, cậu thám tử thiếu niên vốn kiêu hãnh và tự chủ giờ đây trông tái nhợt, hai mắt thâm quầng và mái tóc sáng màu rối bù. « Cậu mất ngủ à ? »


« Không hẳn thế, » Hakuba cố nén đi tiếng ngáp dài. « Tớ vẫn đang nghiên cứu về Pandora … giờ thì về Eta và Ushi. Đêm qua tớ ngồi đọc suốt không ngủ. » Hắn dụi dụi mắt.



« Cậu phải ngủ chứ ! » Aoko nói. « Không ai nhắc nhở cậu à ? »


« Koizumi cũng nói miết. »


« Là sao ? » Aoko tò mò.


« Không phải như cậu đang nghĩ  đâu ! » Hakuba vội nói và xua xua tay, má hơi đỏ lựng lên. « Tớ đọc sách trong thư viện nhà cậu ấy, vì có nhiều nguồn sách rất lạ ở đó … mà tớ thì không muốn về nhà. Mẹ tớ vẫn chưa trở về Anh quốc, cho nên nếu tớ về nhà nhất định sẽ bị kéo tới các bữa tiệc linh đình … »


« Đang trong thời gian để tang thì mẹ cậu phải ở nhà coi sóc linh cữu và việc nhà chứ  nhỉ ?! » Aoko shock thật sự.


« Cậu đùa đấy à ? Bà ấy chọn được nạn nhân tiếp theo rồi cũng nên, » Hakuba khịt mũi tỏ vẻ khó chịu. « Thật may cho tớ là Koizumi đồng ý cho tớ ở lại thư viện đó để tránh mặt mẹ tớ. Mà cậu ấy cũng đang suy nghĩ chuyện riêng tư gì hay sao đó. »


« Tóm lại là cậu vẫn phải đi ngủ một chút đi, » Aoko lắc đầu. « Trông cậu kìa ! Cậu kiệt sức rồi đấy ! »


« Trông cậu cũng mệt mỏi quá, » Hakuba nói. « Mắt còn đỏ hoe nữa. Cậu vừa khóc đấy à ? »


« Tớ … » Aoko vội lau nước mắt. « Ngày mai là bọn họ lên đường rồi. Tới Mỹ. Cho đến khi mọi việc kết thúc, họ không thể quay về. »


« Cậu không muốn xa Kuroba đúng không, » Hakuba nhẹ nhàng nói.


« Cậu ấy phải đi thôi, » Aoko sụt sịt. « Ở đây chỉ toàn thấy nguy hiểm. Nhưng mà, tớ vừa mới gặp lại cậu ấy. Không hẳn là vì chuyến đi, mà ngay cả trước đây khi bọn tớ bên cạnh nhau, cậu ấy cũng đã giữ khoảng cách với tất cả mọi người. Dường như cậu ấy đã phải đi xa lâu lắm rồi, mà tớ thì mới chỉ được ở cạnh cậu ấy có một chút thôi … » Aoko đỏ mặt.



« Tụi mình còn 5 phút nữa, giờ sensei chưa tới, » Hakuba ngó đồng hồ đeo tay. « Thế này nhé, cậu tới chỗ Kuroba và nói chuyện với cậu ta đi. Còn tớ … chắc sẽ về nhà. Có lẽ vậy. »



« Thế tụi mình nói sao với sensei đây ? » Aoko lo lắng lượm cặp sách khi Hakuba chụp tay cô và lôi ra khỏi phòng học.



« Chẳng nói gì cả, » Hakuba đáp. « Tụi mình cúp cua. Vì tụi mình có những việc quan trọng hơn cần làm. »



« Được rồi … nhưng cậu phải đi nghỉ ngơi đi nhé ? » Aoko vẫn chưa hết lo lắng.



« Tớ hứa. » Hakuba đột nhiên nhoài người tới hôn nhẹ trán Aoko.


« A-Chuyện gì thế ? ! » Aoko la lên khe khẽ nhưng Hakuba chỉ mỉm cười.



« Cám ơn cậu, » hắn giải thích. « Chắc là cậu không bao giờ hiểu được cậu đã giúp mọi người xung quanh cậu đến thế nào đâu – cậu không biết cậu đã làm được những gì cho tớ, cho Koizumi và cho Kuroba. Cậu ta cần có cậu, giống như cậu cần cậu ta vậy, Nakamori ạ. Nhớ chăm sóc tên ngốc đó nhé. » Nói xong là bỏ đi liền, hướng về phía Haido. Aoko tròn mắt nhìn theo dáng cậu bạn cùng lớp một lúc, rồi lơ đi ánh mắt tò mò của tụi bạn, rảo bước tới bến xe bus để bắt xe tới phố Beika.




Xxxxxxxxxxxxxxxx




Saguru đưa tay lên vò mái tóc rối bung và nở một nụ cười mệt mỏi. Đúng vậy, dẫu cho hắn có nói cứng đến đâu, dẫu cho hắn có châm chích Kuroba nhiều đến thế nào, hắn cũng đã từ bỏ Aoko từ lâu lắm rồi.


Mà có lẽ hắn cũng chưa từng thật lòng yêu cô ấy, vì ngay từ đầu hắn đã hiểu tình cảm của cô gái dành cho người kia. Hắn đã bằng cách này cách khác lợi dụng Aoko để chọc tức Kuroba, điều mà hắn đang thực sự thấy hối hận.


Vì hắn muốn hai người đó được hạnh phúc. Cô ấy xứng đáng được hưởng hạnh phúc. Cô ấy là một người bạn thật tốt. Hắn đã học được biết bao điều hay từ cô gái đó.


Ví dụ như sống trên đời sống cần có bạn bè bằng hữu đến thế nào. Và cảm giác thoải mái  khi biết mình không cô đơn.



Hắn dừng chân. Hắn đổi ý, không muốn quay về nhà mình nữa, mà thay vào đó, mở toang cánh cổng đen sì cao lớn của căn biệt thự nhà Koizumi.



Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx




« Tôi ước chi anh nói với tôi một câu rằng anh còn sống, » Jodie thở dài. Shuuichi đang lái xe, cả hai trên đường tới chỗ James để thông báo chính thức rằng Shuuichi chưa chết. « Lúc găp mặt ở vụ cướp nhà băng, anh cũng lơ tôi như không quen biết vậy. »


« Thành thật xin lỗi, nhưng tôi đâu thể khiến em gặp nguy hiểm, » Shuuichi bình thản đáp. « Em phải hiểu chứ. »


« Tôi biết chứ, » Jodie lẩm bẩm. « Chỉ là … » cô ngập ngừng.


« Chỉ là sao ? » Shuuichi gợi ý.


« Tôi … nhớ anh lắm, » cô gái thú nhận và đỏ mặt dữ dội. « Tôi đau lòng lắm, cứ nghĩ anh không còn trên đời nữa là tôi rất buồn. »


« Em nhớ tôi thật  à ? » Shuuichi lặng lẽ hỏi mà như khẳng định.


« Thật thì sao ! » Jodie đỏ lựng. « Anh là người bạn quan trọng nhất của tôi nên tôi rất nhớ anh … »


« Người bạn quan trọng nhất thôi à ? » Shuuichi lại gợi ý.


« Ơ-ơ, ừ, » Jodie lẩm bẩm nho nhỏ. « Ý tôi là … a … thôi, không có gì. Anh … rất quan trọng đối với tôi, chỉ có vậy thôi. Ý là … ơ … anh vẫn đang đau khổ, đúng không ? Vì cái chết của cô Akemi. Dẫu sao anh cũng đang cố gắng đập tan Tổ chức vì cô ấy … »



« Bởi vì Chúng đã giết cô ấy … » Shuuichi dần thắng xe lại khi đèn giao thông chuyển màu đỏ, « và bởi vì Chúng đã làm em tổn thương. »



« Hả ? » Jodie định mở miệng hỏi nhưng không còn kịp nữa, người đàn ông kia đã nhoài người tới và hôn lên môi cô.



« Sh-Shuu … »

Hai người chỉ dừng lại khi hàng loạt xe hơi phía sau hú còi và la hét inh ỏi giục dọn đường. Chiếc xe lại tiếp tục lao về phía trước như không có gì.



« Tôi nói với em rồi mà, » người đàn ông cười, « rằng yêu hai lần là một nết cực xấu … mà tôi thì có nhiều thói hư tật xấu lắm. »



« T-Tôi nghĩ là tôi có thể chịu đựng được mà, » Jodie run run đáp, và vì một lí do nào đó, không thể nén lại được nụ cười hạnh phúc.




Tập 81 :

Giọt nước mắt

 (*)
 rum rʌm danh từ rượu rum rượu mạnh 
tính từ (từ lóng) kỳ quặc, kỳ dị a 
rum fellow một gã kỳ quặc nguy hiểm, khó chơi 
a rum customer một thằng cha nguy hiểm khó chơi, một con vật nguy hiểm

1 comment:

  1. Thành thật xin lỗi nếu người đọc hâm mộ Subaru Okiya hoặc ủng hộ cặp Akai-Akemi. *nhún vai*

    ReplyDelete