Sunday, May 8, 2011

Tập 79 : Chỉ có một sự thật



Tập 79 : Chỉ có một sự thật



‘Vậy ra … » Heiji hắng giọng phá vỡ bầu không khí lặng  thinh theo sau câu chuyện của Shinichi, « V=Eta, cực kì đơn giản, có ý chỉ Vermouth là Eta hả ? »


« Đúng vậy, » Shinichi từ tốn đáp. « Lúc mà viết ra dòng nhắn nhủ đó, tớ đã mất ý thức tới một nửa, tớ vội vã viết ra ngay và không nghĩ được cách gì khá hơn, chỉ thầm cầu mong bà ta không nhìn thấy … còn chuyện xảy ra ngay sau đó, tớ hoàn toàn không nhớ được gì, chỉ là ảo giác thôi, nhưng đúng là khi tớ bỏ chạy, bà ta đã … giúp tớ, dõi theo tớ, cho tới lúc gặp cậu trên đường … » giọng Shinichi bồi hồi hẳn đi. Yukiko ôm nhẹ cậu con trai, mặc cho nước mắt chảy dài trên má.


« Chưa hết đâu, còn có những cái khó hiểu lắm, cậu vẽ trên mảnh giấy đây này, » Heiji cằn nhằn trỏ tay vào hình chiếc kính một mắt vẽ vòng quanh một viên ngọc sứt mẻ. Shinichi cầm tờ giấy lên xem chăm chú và nhíu mày lại căng thẳng.



« Không phải do tớ vẽ đâu, » hắn chậm rãi đáp. « Nói đúng ra thì là tớ vẽ theo chỉ dẫn của một người phụ nữ. »


« Người phụ nữ nào ? Vermouth à ? Eta ? » Ran hỏi ướm. Shinichi lắc đầu.


« Không biết có phải là do hậu quả của việc bị đánh bùa mê thốc lú hay không, nhưng đúng là tôi nhìn thấy có một người phụ nữ khác, là người Nhật, đứng cạnh Vermouth-Eta, » Shinichi đính chính. « Giống như là một hồn ma ấy … bà ta chỉ cho tôi cách vẽ. »


« Nếu mà nói tới hồn ma thì rất có thể đó là bà Hanako gì đó, » Kazuha chợt nhớ ra điều gì. « Cậu vừa bảo là bà ta hơi điên và là chỗ tâm phúc với Eta mà … »


« Ừ, » Shinichi nhíu mày. « Mà trông bà ta … quen quen thế nào ấy … còn cái họ Kurosawa … tớ cũng nghe ở đâu rồi. »


« Là tên thật của Gin đấy, » Ai lặng lẽ đáp. « Kurosawa Jin. Ba mẹ của gã đều là sát thủ chuyên nghiệp, nhưng cụ thể  gia thế của gã trước đây thế nào thì tớ mù tịt. Nghe đâu gã có em gái. »



« Phải rồi, » Shinichi nhớ lại. « Hồi ở đảo Mỹ nhân ngư, tớ thấy cái tên đó kí ngay bên cạnh tên của cậu, trong cuốn sổ danh sách khách viếng thăm ấy. »


« Hả, em cũng từng tới đảo Mỹ nhân ngư rồi à ?! » Kazuha ré lên. « Em có thắng trò đó không ? »


« Không, nhưng chẳng sao cả, vì sau đó em điều tra ra được rằng cả câu chuyện chẳng qua là 1 lễ hội trường sinh vớ vẩn, » Ai lạnh lùng đáp. « Cái bà già đó đội  lốt hóa trang – Gin trông thấy cảnh bà ta chụp mặt nạ lên. Quan trọng hơn là … »



« Tớ biết cậu định nói gì rồi, » Shinichi ngắt lời. « Tớ thề là có cái gì đó có thể giúp chúng ta hủy diệt Pandora ở đây … »



« Thế thì chắc là em gái của Gin sẽ biết cách, đúng không ? » Yukiko gợi ý. « Con vừa mới nói là Sha- à, Eta khẳng định cho đến giờ vẫn chưa tìm được xác của cô gái đó, nên biết đâu cô ấy còn sống thì sao … »



« Nhưng mà đã là 30 năm về trước rồi, » Yuusaku trầm ngâm. « Giờ này chắc là cô ta phải già hơn cả chúng mình. »



« Và chắc chắn là sống dưới một thân phận khác với cái tên giả, » Kaito thở dài. « Bây giờ mà KID xuất hiện và đòi triệu tập quý bà Kurosawa từ trên nóc nhà cao tầng, chắc là phải lãnh nguyên một tràng tiểu liên là ít. »



« Thế thì nhờ FBI điều tra thử đi, » Kogoro cằn nhằn. « Cô ta ắt hẳn phải nhờ tới một cơ quan tổ chức nào đó để tạo giấy tờ hợp pháp chứ, chỉ sợ cô ta không ở Nhật Bản thôi. Dù sao cũng là chốn nguy hiểm mà. »



« Cũng phải tính đến trường hợp cô gái đó không còn sống nữa, » Eri nhắc nhở. « Trong 30 năm dài đằng đẵng, chuyện gì cũng có thể xảy ra đấy. »


« Đúng vậy … » bỗng dưng điện thoại di động của Aoko rung lên. « Ôi … là ba em gọi tới. Để em thử hỏi coi ba có tìm được dữ liệu về nhà Kurosawa không … » cô nói và nhìn Kaito đăm đăm. « Em đi đây. »


« Bảo trọng nhé, » Kaito nói, Aoko hôn nhanh cậu bạn rồi bước đi ngay, không quên ngoái đầu lại thè lưỡi với Ran và Kazuha.


« Ối giời ôi, tình củm chưa kìa, » Heiji không nhịn được nữa, phải cười rống lên, khiến Kaito vói tay vẹo tay cậu nhóc da ngăm trước khi đứng dậy đi về phòng riêng. Tuy nhiên ông Yuusaku đã chụp lấy tay hắn.


« Cháu ở lại đây đi, » Yuusaku giải thích. « Nhà bé Ran không thể quay về căn hộ của Eri được nữa. Nếu Ran và Kazuha muốn nghỉ lại trong phòng dành cho khách, thì đàn ông con trai chúng ta phải trải nệm và nằm dưới sàn ở đây. Kaito sẽ ngủ trên giường của Shinichi, còn Hattori có thể ngủ trên nệm. »


« Được đó ba, » Shinichi gật đầu. « Thế còn bác Mori thì sao ? »


« Tao thì sao là sao ? » Kogoro rên lên.


« Thì … » Yukiko cười rúc rích. « Ý thằng bé là anh sẽ ngủ trên sàn trong phòng Shin-chan hay là phòng của mấy cô bé ? »


Kogoro quắc mắt. « Trông tôi có chỗ nào giống con gái chứ hả ? »


« Có bói cũng không ra đâu, » Eri khịt mũi.


« Ô, hai người cứ đấu  khẩu đi nhé, vợ chồng tôi phụ trách đi lấy nệm, » Yuusaku bật cười đúng lúc Kaito buông mình nằm đánh phịch xuống giường của Shinichi.


« Cảnh báo trước nhé, » Shinichi lầm bầm vào tai Heiji. « Thằng cha này ngủ ngáy to như sấm ấy. »




Xxxxxxxxxxxxxx




« Anh đang nghĩ gì vậy,  đại ca ? » Vodka hỏi khi thấy Gin ngó trân trân màn hình theo dõi.


« Có cái gì đó trong câu nói của mấy đứa nhãi kia làm tao thấy nhột nhột, » Gin lặng lẽ đáp. « Nếu như đó đúng là … » gã đang nói chuyện bỗng dưng phải im bặt vì thấy trên màn hình xuất hiện một ông già với một đứa bé đội sùm sụp cái mũ lưỡi trai đang từ nhà Kudo đi ra, hướng về phía căn nhà đối diện. Hai con người đó đến sát cổng nhà thì bỗng dưng một luồng gió mạnh ập tới và thổi bay chiếc mũ trên đầu cô bé gái.


… để lộ ra gương mặt và mái tóc của cô ta.



Đột nhiên màn hình tối thui : có kẻ nào đó đã bắn bể camera theo dõi. Nhưng như thế đã là quá đủ cho gã để nhận ra …


« Sherry, » gã rít lên lặng lẽ. Cũng chính trong giây phút đó gã đã hiểu ra phải tìm Sherry ở đâu, cũng giống như cái cách gã đã tìm ra Hattori Heiji và Kudo Shinichi trong thân xác một cậu nhóc kì lạ có nước da rám nắng và một thằng bé quái gở tại văn phòng thám tử Mori vậy …




Xxxxxxxxxx



« Chào mọi người, » Shinichi lẩm bẩm khi bước vô nhà bếp vào buổi sáng. Trước đó hắn đã nói chuyện cả mấy tiếng đồng hồ với Hattori và Kuroba, bàn về Tổ chức, về Pandora, giờ thì Hattori đang nằm ngủ nướng, Kuroba cũng không có dấu hiệu nhúc nhích rời khỏi giường. Tóm lại Shinichi chờ cho Hattori ngủ dậy là mò xuống tầng dưới luôn. Hắn hơi thấy kì kì khi căn bếp nhà hắn vốn trống vắng và lạnh lẽo giờ ấm ấp và âm vang tiếng tranh luận nho nhỏ không dứt của ba mẹ Ran, và cảnh Ran cùng Kazuha tán gẫu cạnh đĩa ngũ cốc.



« Xin chào, » tiếng đồng thanh đáp trả vừa dứt, Yukiko nhét thêm vài lát bánh mì vô máy nướng.



« Ba con đâu rồi mẹ ? » Shinichi ngó chiếc ghế trống cạnh mẹ hắn. Ran kéo hắn vào lòng, cố không làm bả vai bị thương của hắn bị đau, miệng vẫn không ngớt tám chuyện với Kazuha, lúc này cũng ôm lấy Heiji tí hon theo một hiệp ước không lời của con gái. Hai cậu thám tử tí hon, khỏi phải nói, quay ra nhìn nhau mặt đỏ tưng bừng.


« Hai người này giờ song kiếm hợp bích hay sao ấy nhỉ, » Heiji lầm bầm với cái miệng đầy bánh mì, nhưng không có vẻ gì như muốn rời khỏi đùi cô gái cả.


« Chắc là thế đấy, » Shinichi đáp.


« Bánh của con đây, » Yukiko chuyền cho cậu con cái bánh nướng. « Mẹ sẽ để dành 1 vài miếng cho Kaito. Chắc là ba con  gọi cho FBI nói chuyện rồi. Cái gì mà về phát súng ấy. »


« Có ai đó đã bắn vỡ một vài camera theo dõi mà FBI bỏ sót, » Yuusaku giải thích khi xuất hiện ở cửa. « Có vẻ như cũng chính là người bắn Tổ chức hai lần trước đấy. »


« Thế ạ ? » Shinichi hỏi. « Là cái lần bắn từ khoảng cách hơn 600 thước khi ở bảo tàng, và bắn từ nóc nhà mình khi con lâm nguy với Gin ấy ạ … » hắn đột nhiên nhíu mày. « Khoan, xác của Okiya bị bỏ bên cạnh xác của sniper, có nghĩa là … »



« Ba đã nhắn với FBI là cần chú ý đặc biệt tới chỗ đó, » Yuusaku nói lấp lửng.


« Sao mà chú biết nhiều thế ? Ai cung cấp thông tin cho chú vậy ? » Heiji nhíu mày.


« À, một người bạn của chú, một fan của Holmes, » Yuusaku nhấp một ngụm cà phê.


« Sao cơ ? » Heiji không hiểu gì cả.


« À, » Shinichi buột miệng thốt lên một tiếng.


« Cậu a cái gì thế ? Cậu hiểu ông ba cậu đang nói cái gì rồi à ? » Heiji ngó Shinichi.


« Chắc vậy, » Shinichi thủng thẳng đáp. « Để xem có đúng không. »


« Ôi trời ơi, thật là cha nào con nấy, không thể chịu nổi, » Yukiko phàn nàn.  « Hai người có biết là cứ làm ra vẻ bí  mật như thế khiến mọi người xung quanh sốt ruột lắm không ! »



« Nếu anh mà không bé tẹo thế này, em sẽ đập anh một trận vì cái tội cứ giữ khư khư bí mật, » Ran bảo Shinichi.



« Cậu thấy chưa, làm trẻ con đôi khi cũng có lợi đấy, » Shinichi quay lại nói với Heiji.




xxxxxxxxxxxxxx





Đúng một ngày sau khi Gin nhìn thấy Sherry.



« Tôi ghét do thám lắm, » Chianti lầm bầm khi nheo mắt nhìn xuyên qua ống ngắm.


« Chúng ta cần căn một cú ngắm vào đầu, » giọng Korn rè rè qua tai nghe. « Tôi thấy một thằng đang nằm liệt giường, 4 đứa la liệt trong phòng thí nghiệm gồm 2 người lớn và 2 trẻ con. Không thấy Sherry đâu cả. Cô thì sao ? »



« 5 tên, » Chianti đáp. « Người lớn. Cũng không thấy bóng dáng Sherry. Chắc là quanh quẩn ở đâu đó. Tóm lại anh trông thấy 5, tôi cũng 5, cộng thêm Sherry … tổng cộng là 11 đứa. Korn ? Ê, Korn, đâu rồi ? Trả lời đi ! »



Đáp lại lời ả chỉ có im lặng dài đằng đẵng ở đầu dây bên kia. Korn thì vốn ít lời, ả biết, nhưng mà gã cũng phải giữ liên lạc chứ.


« Ê này Gin, gọi Korn đi. Sao gã không đáp lời tôi. » Chianti nói.


Gin đáp sau khoảng một phút im lặng tức thở, « Có chuyện rồi. Korn bị thịt rồi. »


« Cái gì ?! » Chianti há hốc miệng.



Xxxxxxxxxxxxxxxx





« Cái quái gì thế này ? » Jodie kinh ngạc nhìn cái xác người đàn ông đứng tuổi.


« Xác được tìm thấy trong một căn nhà hoang, » James nói. « Chết do đau tim, hi vọng là không liên quan đến Chúng. Gã nằm với tư thế trườn người ngắm bắn. Từ vị trí đó có thể nhìn rất rõ căn nhà. Tôi đang nghi ngờ gã nhắm bắn người trong nhà thì đúng lúc đó … »


« Đúng lúc đó lại có người ra tay kịp thời xử lí gã chứ gì, » Jodie ngắt lời. « Gã này hình như là Korn, một tay sniper chuyên nghiệp đấy. Nhưng mà cái viên đạn đó, nó là … »



« Chính là chi tiết đó đấy, » James đáp. « Góc ngắm bắn … được xác định là từ phía nhà Kudo bắn ra. »



 Xxxxxxxxxxxxxxx



« Chà, cậu lấy lại được kí ức rồi à ? »


« Vâng. Trong thời gian không có em, chắc anh phải vất vả lắm nhỉ, » Shinichi đáp và ngồi trên cái hộp cứng trong đựng đầy đồ trang trí Giáng sinh. « Đêm hôm trước anh cũng chứng kiến cảnh đó rồi chứ ? »


« Ừ. Nhưng tôi chưa tìm ra người biết cách hủy viên đá đó, cái cô gái nhà Kurosawa ấy. »



« Anh cũng biết người đó à ? »


« Tôi có nhiều nguồn tin lắm, không kém cậu là mấy. Nhưng hình như cũng giống nhau cả. »


« Anh biết nơi chốn của Ông trùm chứ ? »


« Ba của cậu tiết lộ cho FBI rồi à ? »


« Vâng, » Shinichi hơi nhúc nhích người. « Hôm ở bảo tàng, là anh đúng không ? Cả hôm em bị Gin và Vodka vây nữa. Cả hôm mà nhà Ran gặp nạn nữa. »


« Đương nhiên, biết rồi còn hỏi. »


« Nhiều người đang lo lắng và thắc mắc chuyện đó lắm đấy. Đặc biệt là cô Jodie. »


Người kia nhoẻn cười. « Chắc chắn rồi. Quay lại chủ đề chính, FBI sẽ chưa tấn công ngay, và tôi cũng có đầy đủ thông tin cần thiết, có lẽ cũng đến lúc tôi xuất đầu lộ diện rồi. Đúng lúc đấy chứ ? »


« Cái xác của tên sniper bị bắn chết đó á ? À, phải nhỉ, đó là phong cách làm việc của anh mà. »


« Shin-chan ơi ? »


« Mẹ em đến đấy, » Shinichi vội vã xua tay, hơi mắc cỡ khi bị gọi là « chan » trước mặt người khác. « Em đi đây nhé. »


« Nhân tiện nói luôn, tôi bắn bể hết camera của Chúng rồi đấy. Cho nên Chúng mới phải cử sniper tới rình rập bắn. Vì không còn camera mà. »


« Em sẽ ghi nhớ điều đó. » Shinichi nhảy xuống sàn và rời khỏi gác mái.  « Mẹ gọi con ạ ? »


« Con đây rồi, » Yukiko nói. « Cô Jodie đang ở đây … có vẻ như một sniper của Chúng lại vừa bị giết. »


Shinichi bước xuống dưới nhà kịp thấy cảnh Jodie đi khập khiễng trong phòng khách với cái chân còn bó bột và đang tranh luận gay gắt với ông Yuusaku.


« Rõ ràng là phát súng đó từ căn nhà này bắn ra mà, » cô gái khăng khăng. « Ông có chắc là ở đây không có ai không ? »


« Ở đây chẳng có ai có súng cả, » Yuusaku bình tĩnh đáp.



« Chào cô Jodie, » Shinichi bước xuống phòng khách. « Có phải sniper vừa rồi là Korn không ? »



« Có vẻ là như vậy, » Jodie đáp. « Sao mà em biết được ? »



« Bởi vì tôi bảo cậu bé là cứ kể với em cũng được. Giờ đã đến lúc tôi kết thúc nhiệm kì hoạt động bí mật rồi. Dù sao thì bây giờ Chúng cũng chẳng thể nào nhìn vô căn nhà này được nữa đâu. »



Yuusaku nhíu mày và chiếu ánh mắt dò xét về phía người mới phát ngôn. Jodie quay phắt lại phía sau, vì quá nhanh nên suýt ngã sụp xuống sàn nhà. Rất may, người đàn ông kia kịp đỡ lấy cô.


« Jodie, phải cẩn thận chứ, » Akai Shuuichi nhoẻn cười. « Cứ để tôi cứu em hết lần này tới lần khác thế nhỉ. »


« Sh-Shuu ?! » Jodie kinh ngạc. « Anh … anh thật sự vẫn còn sống đấy ư ! »


« Hình như là thế đấy, » Shuuichi đỡ cô ngồi xuống một chiếc ghế - cô gái đã quá nhợt nhạt và đầu gối thì bủn rủn hết cả. 



« Ngạc nhiên đúng không ? » Shinichi cũng nhe răng cười. « Anh ấy đã từ cõi chết trở về chói lọi đấy. »



Tập 80 : Thác Reichenbach

No comments:

Post a Comment