Monday, May 23, 2011

Tập 84 : Silver Bullet


Tập 84 :  Silver Bullet





« Ôi trời ơi, » Yukiko cứ lẩm bẩm như thế từ cái lúc tiếng gào thét và súng nổ râm ran từ nhà trên vọng tới.


« Tập trung vào công việc, đừng để ý tới cái đó nữa, » Ai nói nhỏ trong lúc liên tục đổ những giọt dung dịch thuốc giải vào cái bình gần đầy. « Trời ạ, chúng ta sắp hết thời gian rồi. »


« Bé Ai ! » bác Agasa đột nhiên hét lên, trong tay giữ chặt viên Pandora. « Có chuyện rồi ! »


Không hiểu bác tiến sĩ định nói cái gì, nhưng lúc này không còn ai kịp nghe thấy nữa – tiếng thét đau đớn và tiếng đổ sụp nặng nề từ trên nhà vọng xuống đã át đi tất cả.


« Trời ơi, đó là tiếng của anh Yuu đấy ! » Yukiko gào lên và chạy về phía cửa, nhưng rồi lại lùi lại đứng chắn trước Ai để bảo vệ cô bé, khi thấy có tiếng đạp cửa rầm rầm từ bên ngoài. Lại thêm một tiếng đạp rất mạnh khác nữa, khiến cái bàn làm việc to tổ chảng lung lay thấy ớn, cuối cùng một tràng đạn vang lên xuyên thủng 1 lỗ trên cửa, một bàn tay ai đó đấm xuyên qua. Cái bàn tay đó đẩy nhào cái bàn làm việc nằm chắn cửa. Agasa chuyền viên ngọc cho Yukiko rồi cũng đứng chắn trước mặt Ai.

« Mau dìm nó vào nước đi ! Mau lên ! » ông kêu to lên. « Á Á ! »


« BÁC TIẾN SĨ ! » Ai gào lên thảm thiết khi ông cụ gục xuống ôm cái bụng đầy máu. Yukiko nắm chặt hai vai cô bé, tuy run rẩy nhưng kiên quyết lôi cô tới gần bình đựng dung dịch thuốc giải.


Người đàn ông hiện đang đứng sừng sững ở cửa ra vào tạo ra một cảnh tượng khiếp đảm, đôi mắt lạnh giá của ông ta sáng quắc, hai nắm đấm bét nhè những máu đỏ, và Vermouth lãnh đạm đứng đằng sau. Người đang ông này chắc hẳn phải là ông trùm đầy quyền lực của Tổ chức Áo đen, Tổ chức Bóng tối hùng mạnh chỉ huy thế giới ngầm – là Ushi bất tử.

« Ngôi sao của ta ! » gã gầm lên như mất trí, đôi mắt xanh biếc mở to, dường như ngọn lửa đang bùng lên trong mắt gã khi gã trông thấy thấp thoáng hình ảnh của viên đá quý đã thất lạc bấy lâu nay. Gần như phản xạ, gã bắn liên tiếp về phía Yukiko. Người phụ nữ hét lên vì sợ hãi và dần dần lôi Ai ra xa khỏi cái bình.

« Cô Yukiko ! » Ai hét lên, giơ tay ra để với lấy viên ngọc. Yukiko định chuyền nó cho cô bé, nhưng Red Rum bắt được giữa chừng và tiện chân sút mạnh vô ngực Ai. Cô hét lên, lần này là vì đau đớn, gập người lại và lăn qua cái bình thủy tinh khiến chất lỏng màu xanh lam trong đó chảy lan ra sàn.

« Ôi … thuốc giải … » ông Agasa rên lên. Ông vẫn còn sống nhưng trông nhợt nhạt vì mất nhiều máu.

« Mẹ ơi ! Bác tiến sĩ ơi ! Haibara ơi ! »

Đó là lúc Kudo chạy vụt vào trong phòng, giọng hốt hoảng và giận dữ, đôi mắt màu lam đậm cũng đang bừng lửa hệt như mắt của Ushi, và ngọn lửa đó càng bùng lên dữ dội khi hắn chứng kiến cảnh bác Agasa nằm gục trong vũng máu, mẹ hắn cố bò đến gần Ai mà không trúng đạn.

« Ngôi sao của ta ! » Red Rum kêu lên, trên tay gã là viên đá quý, gã chuyển sang tiếng Anh khi quá xúc động. « Đã lâu quá rồi … lâu quá rồi … »

« Chị Sharon … » Yukiko kêu lên trong tuyệt vọng và trượt chân ngã nhào vì thứ dung dịch đang lai láng trên sàn. Bà cố đứng dậy để chắn trước mặt Ai – cô bé không tài nào đứng thẳng được, có lẽ cú đá vừa rồi của Red Rum đã làm rạn xương sườn của cô. Red Rum từ từ giương súng thẳng vào đầu Yukiko. Bà run rẩy nhưng vẫn kiên quyết không nhúc nhích.

« Không, ông Trời ơi, xin đừng … » Ai hốt hoảng gượng dậy, đầu óc bùng nhùng vì cơn đau. Một cái đèn Bunsen đột ngột bay vèo tới giáng trúng một bên má của Red Rum. Gã giật mình la lên vì đau, và chĩa súng về Kudo ngay lập tức.

« ĐỪNG ! »


Haibara sốc thật sự khi thấy Vermouth lao thân mình ra chắn đạn cho Kudo. Người phụ nữ hơi gập người lại vì vết thương ở bụng, nhưng vẫn đứng vững vàng.


« Eta, em đang làm gì vậy hả ? » Red Rum cũng kinh ngạc không kém, gã giơ cao viên ngọc. « Chúng ta tìm thấy viên đá rồi … »



« Thật  vậy không ? »



Là Kid đang đứng tựa người vào cửa, trên tay huơ huơ Pandora. Red Rum chỉ còn biết nhìn chằm chằm viên ngọc trong tay mình. Eta bật cười, không hiểu là cay đắng hay vui thích.

« Thằng ranh con chớ có lừa bọn ra ! » Ushi chuyển sang giọng tiếng Nhật và mỉa mai KID trong lúc ngó qua mặt Eta bằng ánh mắt kinh ngạc. « Rõ ràng ta đã  nhìn thấy đèn pin chiếu ánh sáng đỏ mà mày giữ trong cổ tay áo … »

« Tôi cố tình sắp xếp để ông nghĩ như vậy mà, » KID nói dứt lời là búng tay cái chách. Viên ngọc trên tay Red Rum nổ bùm và biến mất trong đám khói nhỏ. Gã gầm lên một tiếng và nã đạn về phía KID nhưng tên trộm, đã tiên đoán trước phản ứng không thể tránh khỏi này từ đối thủ, nhanh chóng dùng súng bắn card chống trả và lướt nhanh qua mặt Ushi. KID chuyền viên đá thật cho Kudo.

« Mau hủy nó đi ! » Kaito gào lên và bắn Red Rum liên tục để đánh lạc hướng. Lúc viên ngọc bay qua đầu Eta, bà nghiêng nghiêng đầu qua một bên, gương mặt chăm chú như thể đang lắng nghe điều gì từ nơi nào xa xăm vọng lại.

« Nhưng không còn thuốc giải nữa … » Kudo kêu lên và ngã sụp xuống sàn, đôi mắt tuyệt vọng trước cảnh dung dịch thuốc giải đã chảy tràn lênh láng trên sàn.

« Đây này, » Vermouth cất tiếng, giọng bà dịu dàng một cách kì lạ. Bà lấy viên ngọc từ trong tay Kudo, quỳ xuống, bên tay không ôm bụng lăn viên đá xuống sàn nhà trước khi Kudo kịp la lên phản đối. Viên ngọc bắt đầu bốc hơi nghi ngút như thể đang bắt lửa cháy, vỏ ngoài của nó tan rã dần.

« Eta ! Cô điên rồi ! » Red Rum hét lên giận dữ trong lúc né thành công tất cả những lá bài sắc của Kaito. « Sao cô dám phản bội ta ! »

« Ráng lên, cố giữ cho viên đá tan ra hết đi ! » Kaito gào lên và thử đá vào người Red Rum nhưng Red Rum phản đòn khiến cẳng chân của Kaito gãy cái rắc và nhuốm đầy máu đỏ. Hắn ngã sụp xuống sàn và hét lên vì đau đớn, màu trắng của y phục dần nhuộm màu đỏ tươi.

« Kaito ! » Aoko hét lên. Cô và Ran đang chạy xuống cầu thang và cố đẩy đống đồ đạc lộn xộn mà Red Rum cố tình tạo ra trên đường đi. Ran giúp cô bạn và đôi mắt bừng lên lửa giận khi thấy Red Rum đang ngày một tới gần viên đá đang bốc khói. Yukiko lợi dụng lúc đó, chụp lấy Ai vào lòng và lết về phía Kudo và viên đá. Eta quan sát Kudo lăn viên đá trên vũng thuốc giải dạng dung dịch và mỉm cười, còn gật đầu nhè nhẹ nữa. Pandora vẫn đang bốc khói và teo nhỏ dần lại …

Red Rum đột nhiên ngã nhào và hét lên vì ngạc nhiên và tức tối : Agasa đã chụp lấy cẳng chân gã đàn ông. Gã chưa kịp đứng thẳng dậy thì bị  Vermouth chụp lấy vai, nhất quyết không chịu buông ra – đó là người duy nhất tại nơi này có đủ sức mạnh để ngăn cản gã.

« Tất cả đã kết thúc rồi, Ushi à, » giọng người phụ nữ xinh đẹp run run. « Chúng ta đã ngủ say quá lâu rồi. Đã đến lúc chúng ta phải đoàn tụ với tổ tiên trên các vì sao … »
«  KHÔNG ! » Red Rum hét lên và giằng khỏi vòng tay Vermouth, nhưng lại thôi, hình như là sợ người phụ nữ sẽ đau đớn thêm vì vết thương. « Không thể kết thúc như thế này  được ! »

« Cảnh sát đã đưa tất cả mọi người trên nhà đi rồi ! » Hakuba kêu to lên và chạy xuống cầu thang cùng với Akai, rồi hai người cùng giúp Ran và Aoko đẩy chỗ đồ đạc chỏng chơ cao ngất qua 1 bên. « Mau lên đi ! »

« Kudo ! Viên đá ! » Kaito hét lên và cố đứng thẳng dậy dù gương mặt đã xanh như tàu lá. « Mau ném nó qua đây ! »

« Đây này ! » Kudo gào lên và giơ viên ngọc – lúc này lớp vỏ trong suốt đã tan chảy hoàn toàn, chỉ còn lại cái lõi màu đỏ tươi nhỏ nhắn. Eta và Ushi đột nhiên sững người lại và nhìn trân trân về phía cửa ra vào khi Kudo ném nó về hướng Kaito.

« KHÔNG ! » Red Rum gầm lên và bật dậy với tay tới viên ngọc. Aoko nhanh như cắt dùng cán chổi gạt viên đá khỏi tầm tay gã.
Red Rum và Vermouth cùng kêu lên một tiếng đau đớn khi cán chổi đập mạnh vào lõi viên đá màu đỏ. Viên ngọc rơi xuống sàn nhà, ngay cạnh chân của Ran, lúc này cô đang cúi người xuống cạnh tiến sĩ Agasa.
« RAN ! » Kudo hét lên định chạy lại gần cô gái, nhưng mẹ của hắn giữ lại và kéo hắn thật nhanh về phía cửa ra vào – lợi dụng lúc Ushi và Eta mất cảnh giác để chạy trốn.

« Chị ơi ! » Ai há hốc miệng phần vừa kinh ngạc phần vừa đau đớn khi thấy Ran siết chặt nắm đấm và giơ lên. Ran biết chắc chắn mọi việc sẽ không đơn giản mà trôi qua như thế.

Và cô đã đúng.


Xxxxxxxxxxxxxxxx

Yukiko ôm chặt lấy Ai và chạy về phía cửa. Kaito được Aoko giúp, cũng đứng dậy được, Hakuba và Akai thì cúi người xuống đỡ Agasa dậy, còn Ran thì giơ nắm đấm thép lên.

« Đấm nát viên đá rồi chạy mau lên Ran ! » Kudo hét lên và cố gỡ tay khỏi người bà mẹ, tỏ ý không muốn rời đi mà không có Ran. Hơn nữa, hắn cũng muốn chứng kiến cái cảnh tượng đó, hắn mới cảm nhận viên đá phập phồng, đỏ chói và ấm áp như trái tim của một sinh vật sống trong lòng bàn tay mình …

« KHÔNG ! ĐỪNG LÀM THẾ ! » Ushi hét lên một tiếng động trời và đứng dậy.

Ran giáng mạnh nắm đấm xuống viên đá đỏ chói trên sàn nhà. Trong một vài tíc tắc, thời gian dường như ngưng đọng lại, xung quanh bao trùm bởi màu sáng trắng. Thế rôì lõi của viên đá đỏ vỡ tan và phát tán khắp nơi bằng những mảnh vỡ li ti. Cảnh tượng huy hoàng ấy quá đẹp nên chẳng rõ có nên coi là sự hủy diệt hay không nữa.

Aoko kéo Kaito đi, hắn dựa vào người cô gái và chập chững bước lên bậc cầu thang, đằng trước là Agasa, Akai và Hakuba. Shinichi đẩy mẹ hắn ra khỏi cửa và quay lại chụp lấy cánh tay Ran. Hắn liếc nhìn Ushi và Eta. Ushi đang rên lên như thể đau đớn lắm, còn Eta thì không nói gì cả. Bà ngước lên nhìn 4 đứa : hắn, Ran, Aoko và Kaito. Thế rồi bà mỉm cười.

« Ta tự hào về các con lắm, » Eta thì thầm, một giọt nước mắt chảy dài trên má. « Mau chạy đi. »



Shinichi lập tức nhận ra mùi khí ga trong không khí, hắn hiểu ra tất cả. Hắn và Ran mới chạy được nửa đường chưa lên hết cầu thang thì tiếng nổ đầu tiên đã vang lên.



xxxxxxxxxxx


« Eta … tại sao vậy ? » Ushi rên lên khi da thịt bị ngọn lửa thiêu đốt. Những mảnh vỡ sắc nhọn của viên Pandora đã bén và đánh lửa vô luồng khí ga từ cây đèn Bunsen mà Shinichi đã làm vỡ bằng cú sút hồi nãy. Eta nằm cạnh người đàn ông, và cảm nhận da cháy rực đau đớn vì lửa. Không lâu nữa, tất cả sẽ nổ tung …

« Đã đến lúc rồi, » bà thì thầm và với tay tìm tay người đàn ông.

« Nóng quá, » ông ta siết chặt tay người phụ nữ và la lên một tiếng. Bà mỉm cười buồn bã và nước mắt rơi xuống ngày một nhiều, chảy tí tách xuống mặt sàn. Ngay cả trong giây phút này, người đàn ông đó vẫn không bỏ bà lại một mình, và bà cũng chẳng thể nào rời xa ông ta lấy một bước. Không bao giờ.

« Anh không bị cháy rụi, Ushi à, » bà thì thầm và nhoài người tới gần người đàn ông ấy. « Anh đang tỏa sáng. » Eta nhắm mắt lại và đặt lên môi người kia một nụ hôn vĩnh viễn, nụ hôn cuối cùng, nụ hôn ngọt ngào nhất từ cái lần hai người gặp nhau lần đầu cách đây 10 ngàn năm …

Vĩnh viễn …

Ngọn lửa lan tới ống dẫn ga …

Xxxxxxxxxxxxxxxxxxx


Shinichi và Ran mới chạy ra ngoài phòng thí nghiệm thì bị luồng áp suất cực lớn thổi tung về đằng trước, lúc này ngọn lửa đã bén vô hệ thống dẫn ga của toàn bộ căn nhà.

Ran chụp lấy hắn và ôm chặt – có lẽ hơi quá chặt, hắn nghiến chặt răng chịu đau khi bên vai phải nhói lên nhức nhối, thà rằng như vậy còn hơn bị thổi tung với cái thân hình trẻ con thấp bé nhẹ cân này. Ran cuộn người lại như một trái banh, Shinichi ôm chặt lấy cô gái và nhắm mắt lại, cầu mong cho tình hình tạm yên thật nhanh.


Sau một hồi tưởng chừng cả thế kỉ, Ran không lăn về phía trước  nữa. Hai đứa cứ nằm im đó thêm một lúc và thở khó nhọc, đồng thời ho khù khụ vì luồng khói bốc lên ngập trời, trong lòng vừa sốt ruột muốn biết mọi chuyện ra sao, vừa lo sợ không dám chấp nhận nó …

« Ran ! Ran à ! »

« Ê, Kudo ! »

Hình như đó là Hattori và Kazuha, giọng của hai người này mơ hồ như từ đâu vọng về vậy, có lẽ tai của hắn và Ran tạm bị ù do vụ nổ. Ran dần dần nới vòng tay ra và ngồi dậy, Shinichi lúc này ngồi gọn trong lòng cô. Hắn vội đứng dậy nhìn dáo dác chung quanh. Mọi người đâu rồi ? Có ai bị thương không ? Haibara, mẹ hắn, anh Akai, Hakuba, bác Agasa, ôi … bác Agasa …
Hắn chỉ kịp nhìn thấy hai cẳng chân của nhà phát minh đồ chơi vớ vẩn đó lúc Akai giúp mấy nhân viên chuyển ông lão vô xe cứu thương. Ngó lại sân trước nhà bác tiến sĩ, hắn nhận ra mẹ hắn, hình như cũng bị thổi bay giống như Ran hồi nãy, đang bế Ai và vỗ nhè nhẹ, gần như là vô thức mái tóc màu đỏ nâu của cô bé con. Hakuba đang giúp Aoko đỡ lấy Kaito, nguyên 1 cẳng chân phải của tên trộm nhuộm một màu đỏ chói, thậm chí hắn ta cũng đang ho sù sụ ra máu. Akako cố gắng thoát khỏi đám đông cảnh sát hỏi han để chạy về phía mọi người.
« Ông già của cậu và cái bà chị CIA đó được đưa đến bệnh viện rồi, đừng lo, » Hattori nhắc nhở hắn. Kazuha kéo Ran đứng dậy. « Ông bác gật gù với bà vợ cũng vậy. Cảnh sát cũng hốt xác Gin đi rồi, trong nhà cậu không còn tên nào khác. Vodka bị còng dẫn đi rồi … còn lại ông tiến sĩ … »


« Sẽ có thêm xe cứu thương tới dây, » ông Nakamori yên ủi lũ trẻ, một tay ông giơ lên che ngang mặt vì sức nóng từ vụ cháy, tay kia làm dấu ra hiệu mọi người đứng dậy đi theo mình. « Kuroba, cháu phải làm sao cho bớt giống KID đi nếu không ta sẽ phải bắt giữ cháu đấy. »
« Thế này là được chứ gì ạ ? » Kuroba nhoẻn cười hết cỡ và búng tay đánh chách khiến bộ trang phục của KID biến mất tiêu, dù máu còn chảy ròng ròng trên khóe miệng.
« Tên ngốc này, cậu lại làm rạn xương sườn nữa rồi, » Hakuba lắc đầu và giúp Kaito dựa người vào bức tường. Akako quỳ xuống gần đó và đặt một bàn tay lên vô số vết bỏng, thâm tím trên mặt, tay và chân của hai người đó.

Ran dắt tay Shinichi và khập khiễng lại gần nhập hội với đám bạn. Cô bước đi chầm chậm, và tâm trí như lâng lâng, Shinichi cũng vậy, có cảm tưởng như đang mơ màng. Hắn rùng mình nghĩ lại những sự kiện dồn dập mới xảy ra, trong lòng thiêu đốt câu hỏi. Liệu có phải là … đã … kết thúc rồi không ?

Yukiko cũng ngồi sụp xuống cạnh Aoko với vẻ bơ phờ mệt mỏi hiếm thấy, tay vẫn níu chặt Ai, cô bé hiện đang ghì chặt phần lồng ngực, khuôn mặt nhăn lại vì đau đớn. Nhưng gương mặt ấy dần giãn ra khi Akako nhẹ nhàng đặt một bàn tay lên trán cô.

« Tôi không biết chữa lành, » cô dịu dàng nói. « Nhưng tôi biết cách làm giảm cơn đau. »
Ran đổ sụp xuống ngồi giữa Aoko và Yukiko, Shinichi vẫn ngồi gọn trên đùi cô gái, Hattori và Kazuha, hoàn toàn khỏe mạnh đứng cạnh và nhìn chằm chằm cảnh lính cứu hỏa dập tắt đám cháy khổng lồ, ngăn cho nó không lan sang biệt thự nhà Kudo cạnh đó. Shinichi thở ra một tiếng dễ chịu khi bàn tay của Akako rờ tới trán hắn.

« Cậu giỏi quá, Akako, » Hakuba lặng lẽ bình luận và nở một nụ cười kì lạ.

« Đó chỉ là một đóng góp nhỏ nhoi để đền bù cho những mạng sống mà tớ đã lấy đi, » Akako buồn bã đáp.

« Nhưng riêng việc cậu dũng cảm bước đi trên con đường ấy đã là đáng ghi nhận rồi, » Hakuba đáp lời và đặt một bàn tay lên bờ vai cô gái. Cô cũng rất tự nhiên đặt tay mình phủ lên bàn tay người con trai và mỉm cười.

« Cậu ta nói đúng đấy, » Shinichi thốt lên, mắt vẫn đăm đắm nhìn cảnh phòng thí nghiệm cháy rừng rực. « Tôi … không thể chấp nhận nổi tội ác. Nhưng mà cậu đã biết kinh tởm nó, biết rời bỏ nó … dũng cảm hơn rất nhiều người mà tôi từng biết. Không hề giống bọn người đó chút nào. Nếu ngay bây giờ cậu có thể làm được điều gì thì Koi- à, Kurosawa, thì cứ làm đi, nhiêù việc tốt nhỏ nhoi sẽ dần hợp thành điều kì diệu. »



« Nhờ có cậu mà tụi này mới biết cách hủy cái thứ của nợ kia đi đấy chứ, » Kaito bật cười. « Nhắc mới nhớ, Mouri ạ, đấm thế mới là đấm chứ. Làm tốt lắm, nhưng đập tay chiến thắng nào, nhưng xin làm ơn nhẹ nhàng một chút cho tôi nhờ. » Ran bật cười khúc khích và đập nhẹ bàn tay của Kaito để hưởng ứng câu nói đùa.

« Cảm giác cái đó dễ vỡ lắm, rất giòn, » Ran buông xuôi cánh tay xuống. « Giống như viên gạch ấy. »

« Khiếp thật thôi, » Hattori khịt mũi trong khi Kazuha mắt sáng lên và gật gật động viên Ran.

« Chúng còn ở trong đó không ? » Akai đột nhiên hỏi.

« Eta và Ushi à ? Chắc là còn, » Shinichi vẫn đang chăm chú nhìn ngọn lửa như bị thôi miên. « Chắc họ không còn trên đời này nữa rồi. » Nói đến đó, hắn không hề biết mẹ hắn đang nhỏ những giọt nước mặt lặng lẽ. Ran và Aoko cũng rưng rưng.

« Ôi, nhìn kìa, » Aoko lên tiếng và vội gạt nước mắt đi, tay trỏ lên bầu trời đêm. Ai nấy đều nhìn theo.

Anh sáng của ngọn lửa đang cháy bùng bùng gần như che mắt của người nhìn. Họ chỉ kịp nhìn thấy một ngôi sao rất sáng, và khi quan sát thật kĩ, dường như bọc lấy nó là luồng ánh sáng xanh lam mờ mờ.

« Này, » Hattori nói nhỏ, « lúc đầu khi đọc mảnh giấy, tớ cứ nghĩ đó phải là về Eta Carinae. Một ngôi sao, chính xác là sao kép. Một ngôi sao biến thiên khổng lồ phát ra ánh sáng xanh lam. »

« Tôi có đọc qua về Eta Carinae, » Kaito lặng lẽ đáp. « Nó đang dần dần hòa vào nhau, đã là hàng triệu năm rồi … »

« Hai ngôi sao … hòa vào làm một … » Shinichi nhẹ nhàng nói.

Hắn cùng mọi người ngồi đó, không ai nói câu nào, gương mặt ửng hồng và lấp lánh bởi ánh lửa bập bùng từ vụ cháy, tất cả đều ngồi ngước nhìn ngôi sao kép trên trời trong lúc chờ xe cứu thương tới. Ngôi sao cứ sáng lên rồi lại tắt, lấp lánh như thể đang nháy mắt đầy ẩn ý vậy.


Tập 85 : Ngày mai trời lại sáng










No comments:

Post a Comment