Wednesday, February 16, 2011

Ran's letter to the Postman from Heaven (My 2nd one-shot)

This one-shot I specially give to QiongZhu who's been supporting me a lot since we first met. Please read her fanfic "It's just a dream" to get more information. 
From aptx4869 with love,



Shinichi,
Đã là 3 năm rồi đấy. Hôm nay là sinh nhật lần thứ 20 của cậu, chắc cậu không nhớ đâu nhỉ. Bởi vậy tớ mới tới nhắc nhở cậu đây. Thời gian chỉ chuyển động đối với những người còn sống thôi mà, tớ biết. 
Giá như cậu cũng biết thế giới của tớ cũng ngừng quay từ cái ngày cậu rời bỏ nó nhỉ.

Shinichi,
Tớ tốt nghiệp trung học rồi. Hơi buồn vì tụi mình không được đi cùng nhau giữa hàng kouhei và nghe lời chúc của tụi nó nhỉ? Có khi lại là điều may cho cậu không biết chừng, cậu không cần phải lên kế hoạch chạy trốn mấy fan nữ đòi giật nút áo của cậu. Tưởng tượng cảnh cậu tơi tả bơ phờ trong chiếc áo khoác đồng phục xộc xệch mất hết nút, tớ thấy tức cười quá. Cậu lúc nào cũng lịch sự với phái nữ, nhưng nhiều lúc tớ thấy cậu giữ khoảng cách với con gái quá đấy. Sao thế, Shinichi?
Nếu cậu có mặt ở lễ tốt nghiệp, cậu sẽ để dành chiếc nút áo thứ 2 từ trên xuống cho người con gái đặc biệt nào đó chứ, Shinichi?

Shinichi,
Cậu còn nhớ Nakamichi chứ? Ừ, là cậu ta đấy, bây giờ đang thay cậu làm đôi trưởng đội bóng trường mình. Sau buổi lễ, cậu ta ... thổ lộ với tớ, đại loại vậy. Ngạc nhiên không Shinichi? Chắc không đâu nhỉ, ngài thám tử lừng danh thì chuyện trên trời dưới biển gì mà chẳng biết. Nhưng tớ thì hơi bất ngờ. Tớ ... không nghĩ là cậu ấy lại ... thích tớ (cậu ấy nói như vậy). Tớ ... từ chối cậu ta rồi. Tớ có làm điều gì sai không, Shinichi?

Shinichi,
Tớ vào đại học rồi. Tớ muốn thành bác sĩ.Có buồn cười không, khi mà bệnh viện với màu trắng là ấn tượng tang tóc trong tớ. Vì tớ không cứu được cậu, chẳng có ai cứu được cậu ... tớ đánh mất cậu trong biển màu trắng đó. Nhưng tớ vẫn muốn làm bác sĩ. Cậu sẽ phải chịu thua tớ thôi, từ xưa tới nay cậu có bao giờ thắng nổi tính ương bướng của tớ đâu.

Shinichi,
Tớ đang chăm sóc lũ trẻ trong trại mồ côi. Tụi nó đáng yêu lắm, tuy ban đầu có hơi rụt rè. Có đứa gọi tớ là cô  Angel đấy, cậu không được cười tớ, Shinichi. Chúng hỏi liệu tớ có ở bên cạnh chúng mãi mãi không. Nếu là cậu thì cậu sẽ nói thế nào? Lời hứa ... mong manh đến thế cơ mà. Người ta vẫn thất hứa luôn, dẫu biết đôi khi cũng chỉ lực bất tòng tâm.
 Vì sao cậu bỏ tớ đi sớm thế, hả Shinichi ...

Shinichi,
Hôm nay có người nói với tớ rằng hãy để quá khứ ngủ yên đi, và để cậu được thanh thản. Tớ không quên được cậu, không thôi nhớ về cậu sau chừng ấy năm, là có tội sao Shinichi? Xin cậu hãy nói cho tớ biết ... cậu từng nói, chỉ có duy nhất một sự thật thôi mà. Sự thật là thế nào, Shinichi? Là tớ ngốc nghếch yêu mãi một người, là tớ gây ra gánh nặng cho người khác chỉ vì tình yêu đó? Shinichi ... sự thật là bất diệt, người ta không thể lấy máu mà dìm chân lí, không thể lấy bùn đất mà vùi nó đi, không thể lấy lửa thiêu mà đốt rụi nó ... nhưng tớ chỉ là một con người bình thường với đầu óc giản đơn và trái tim bình dị, tớ không có đủ tư cách để phát ngôn như cậu, rằng "chỉ có một sự thật". Tớ phải làm sao?

Shinichi,
Tớ xin lỗi, Shinichi. Tớ không thể làm khác được. Tớ có làm cậu thất vọng không, Shinichi? Tớ lai từ chối anh Araide rồi. Lần thứ bao nhiêu, tớ cũng không nhớ nữa. Tớ xin lỗi, Shinichi. Nhìn bất cứ người con trai nào, tớ cũng bất giác đem ra so sánh với cậu. Màu tóc của người này nhạt hơn Shinichi, người này tuy cao lớn nhưng không rắn rỏi bằng Shinichi, người đó thông minh nhưng không ấm áp như Shinichi ...
Tớ xin lỗi, thành thật xin lỗi. Tớ không thể bước tiếp với người khác được đâu. Tớ sẽ vẫn sống như thế này, sống thật tốt, thật ý nghĩa, để có nhiều chuyện thú vị kể cho cậu nghe chừng nào tụi mình gặp lại nhau.

Shinichi,
Cậu sẽ đợi tớ chứ, Shinichi?


Bonus: I got inspired listening to "Only you" OST Winter Sonata. :) Touched totally.

3 comments:

  1. Dear ss aptx,
    Phi lý quá chăng khi ước mơ của QZ cuối cùng chỉ là chết trong 1 góc khuất, chẳng ai nhớ tới, chẳng ai đau buồn,..mọi người vẫn sẽ cười vui khi QZ đã mất, trái đất vẫn sẽ quay, chim chóc vẫn ca vang... Nói đến đây lại nhớ tới bài hát The end of the world của nhóm The Carpenters... Thật là nực cười khi muốn tách mình khỏi thế giới, chui rúc trong 1 góc kẹt nhỏ nhoi nào đó mà im lặng lắng nghe... Yên bình...
    Nhưng thôi, mơ ước và hiện thực vẫn còn có 1 khoảng cách xa lắm... Cuộc sống vốn chẳng như vậy đúng k? Không ai có thể tách mình khỏi cuộc chơi mà số phận đang nắm đầu.. Vốn chẳng thể tách mình ra khỏi thế giới này... Và liệu người chết có làm được chăng...
    QZ đã từng nói là vốn có 1 cảm xúc đặc biệt mạnh mẽ khi đọc những fic, one-shot mà kết thúc là Shinichi mất...um, chẳng hiểu tại sao như vậy...có lẽ vì lẽ đó mà "Chỉ là giấc mơ" và "Sao chẳng về với em" ra đời chăng.. Ồ, "Sao chẳng về với em" thì QZ k hề post lên mạng đâu, khi nghe bài hát cùng tên, lòng QZ quặn thắt lại, QZ viết cùng với lời bài hát, rồi 1 lát sau "Bặt...ttt", cảm xúc đứt đoạn, thế là QZ chẳng thể nào hoàn thành nốt bài viết đó...
    Ss aptx thân mến, QZ vốn nghĩ chính ss mới là người động viên QZ bước tiếp trên con đường này, khi mà QZ đã chán ngán thật sự cái thế giới này rồi... Tự sát ư! Trước kia QZ từng nghĩ "Tự sát là ngu" đấy, nhưng rồi khi gần kết thúc năm học 12, khi biết Hemingway đã tự sát, khi biết nam diễn viên (mà theo lời anh QZ nói thì người đó là thần tượng của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn) cũng đã tự sát, khi mà đọc RNU chứng kiến bao nhiêu người tự sát, QZ đã nghĩ lại, tự sát đâu có nghĩa là ngu... Thế là, QZ cũng đã từng tự cười chính bản thân mình khi chính QZ cũng muốn tự sát... Hahaha...Thật là nực cười...
    Thế đấy, nhưng QZ chọn bước tiếp, tâm hồn QZ vẫn chưa đủ đẹp đẽ như những người đã tự sát vì muốn bảo vệ tâm hồn mình khỏi nhơ nhớp vì bụi đời. Cuối cùng thì QZ vẫn chỉ là 1 đứa trẻ lóc chóc, QZ đâu có j để bảo vệ... Cứ lăn xả vào cuộc đời, phải như vậy mới nhận biết được đúng sai, mới nuôi dưỡng tâm hồn mình được.
    QZ cám ơn trời phật (QZ theo đạo Phật đấy ^^) vì đã cho QZ gặp ss aptx, vì đấng tối cao đã hiểu rằng QZ luôn cần 1 người bên cạnh nhắc nhở, khuyên răn... Ừ, thế đấy, QZ vẫn chỉ là 1 đứa trẻ [bao nhiêu lần tự cười bản thân vì tự cho rằng mình đã trưởng thành].
    Có 1 câu nói thế này, "Khi tôi còn trẻ, tôi tự chứng tỏ mình đã trưởng thành. Đến lúc về già, tôi chợt nhận ra, đáng lý mình chỉ nên là một đứa trẻ." Câu này là do QZ nói thôi,nhưng đã bị ảnh hưởng nhiều bởi các nhân vật do anh QZ đọc sách và yêu mến đấy.
    Thôi thì ta hãy cứ trưởng thành để nhận biết sự đời, rồi sẽ đến lúc đủ lớn để mong được hồn nhiên như thuở còn thơ. Ta hãy cứ tận hưởng quãng đường mình đang đi mà đừng nghĩ ngợi. Rồi ta sẽ tìm thấy bình yên, ss nhỉ!
    From QZ with love!

    ReplyDelete
  2. Haiz,hóa ra QZ cho e xem cái nài chỉ để khoe địa vị vs ss aptx à ;))

    Quả thật là hay,mà có phần ko hiểu ss oy,Shinichi đã chết hay vẫn còn sống,rốt cuộc cậu ấy còn tồn tại để Ran chờ hay ko

    E ko nghĩ Ran sẽ trở thành 1 bác sĩ,mà e nghĩ Ran sẽ trở thành 1 người gì đó thật đặc biệt,ko,đặc biệt theo nghĩa nào đó cơ,vẫn có thể mang "Angel" đến cho mọi người vậy thôi

    Shin1xRan

    ReplyDelete
  3. thẳng thắn nhỉ ;)) vậy e nghĩ nếu k có mấy dòng đầu bài của ss ấy thì c k gửi link bài one-shot thứ 2 của ss ấy cho e à? :))

    ReplyDelete