Saturday, February 12, 2011

Summer Vacation by terrisamazing


 Note: Read more translated fictions on my blog to make sure I have said what 's necessary.


one-shot by terrisamazing on fanfiction.net



Kì nghỉ hè – ta tới đây! Kaito vừa chạy vù ra khỏi sân bay, vừa rú lên.
Bãi biển đầy nắng – ta tới đây! Cũng là Kaito, chạy như bay ra phía bờ biển.
Nhà nghỉ mùa hè – ta tới đây! Vẫn là hắn, chạy sầm sập vào trong ngôi nhà nghỉ.
Một cái đập vào giữa đầu – có đây! Lần này là Shinichi tặng cho Kaito một cục u.
Đau đầu – có đây! Kaito tiếp tục chứng tỏ mình là một nhân vật cực-kì-đặc-biệt.
KAITO! IM NGAY!

‘Chán quá!’ – lần này là Hattori trong lúc đang thơ thẩn dọc bãi biển. ‘Đây không phải là Nhật Bản!’
‘Phải, cậu đang cố chứng minh điều gì thế hả Hattori?’ – Hakuba vừa lơ đãng đáp lại vừa tiếp tục nuốt từng chữ trong quyển sách đang cầm.
‘Cậu chả hiểu gì sất! Nghĩa là ở đây không có các em phục vụ quán bar!’
‘A thế à…’


Kaito chạy vào sân trong và bắt đầu gảy tưng tưng cây đàn ghi ta kiểu Hawaii mới  kiếm được, bên cạnh hắn là một Hakuba, xin nhắc lại cảnh này, đang rất chăm chú nghiền ngẫm một quyển sách.
‘Chúng  mình đang ở biển, ố ô, ai nấy đều có khăn (tắm) ô ồ’ Kaito không chờ đợi được lấy 1 giây, bắt đầu rống lên. Hakuba đáp lại bằng cái nhìn khá biểu cảm.
‘Có thằng cha kiếm được tảng đá, sau tảng đá là con tôm đá!’ Kaito hình như không xúc động lắm trước cái nhìn đó, hoặc là ngược lại, bằng chứng là cậu ta bắt đầu đẩy giọng lên tông cao nhất có thể ‘’ CON TÔM ĐÁ! CON TÔM ĐÁ’’
‘’Kuroba ..’’ giọng Hakuba bắt đầu có dấu hiệu đe dọa.
CON TÔM ĐÁ! CON TÔM ĐÁ!! Á Á!
Vài giờ sau…
‘’Có ai đó giải thích hộ tôi tại sao cậu phải vào đây với cái tai nhét đầy đá cục không nhỉ?’ Shinichi bắt đầu chất vấn khi làm thủ tục xuất viện.
‘’Thôi đừng hỏi’’ Kaito ngậm ngùi.


‘Ai cứu tôi với! ai cứu tôi với! tôi sắp chết đuối rồi! Shinichi làm sao bây giờ, cứu tớ với! ‘– một Hattori đang cực-kì-hỗn-loạn dưới nước, tay chận múa may loạn xạ quay cuồng.
‘Đứng thẳng lên đi cha nội.’ – tiếng Shinichi thở dài – ‘Mình đang đứng ở mép nước đó bạn hiền.’
‘… A thế à …’



‘Chào mí bạn!!’ Hakuba bước đến, vừa đi vừa chỉnh lại bộ váy kiểu Hawaii mới xin đểu được. Khỏi phải nói mắt của Shinichi và Kaito đã lồi ra ngoài đến mức độ nào. Hakuba có vẻ không hề nao núng tí, đi ngang qua mặt 2 tên bạn và buông một câu tỉnh bơ ‘Nói thật nhé, đây không phải việc lạ đời nhất mà cậu từng chứng kiến tớ làm đâu Kuroba ạ!’
Shinichi đập tay lên trán mình 3 cái trang trọng rồi tuyên bố ‘Hóa ra mình chính thức là kẻ sáng suốt duy nhất ở đây!’

P/S: thêm một mẩu đối thoại ngắn giữa 4 anh chàng khi phát hiện ra mình lạc giữa đảo hoang.
Hattori: tuyệt thật đấy … chúng mình lạc rồi, và ở đây không có các em phục vụ xinh tươi nữa chứ. Quá tuyệt.
Shinichi: tớ biết là mình không nên rời khỏi nhà mà … tớ biết mà
Kaito: tớ đề nghị lấy Watson ra làm thức ăn.
Hakuba: thử động vào 1 cái lông của nó đi và thế là cây đàn ghita của cậu đi đời nhà ma.



Kudou Shinichi ngắm mình trong gương một lượt và cười nhăn nhở. ‘’Ha!’’ Hắn nhìn qua bộ veste đang mặc trên người. ‘’Ha ha !’’ Tiếp đến là đôi giày ‘Ha ha ha !’’ hắn cài thêm bông hồng xinh xinh vào túi áo. ‘Mình đã trang bị đến tận răng rồi ! Sẵn sàng !’ hắn lao ra phòng khách, túm lấy gói quà xinh xinh hắn dự định tặng cho Ran, cô bạn gái đáng yêu của hắn. ‘1 chiếc nhẫn’ hắn thấy mình mỉm cười thật nhẹ nhàng mỗi lần nghĩ đến cô gái.
Còn nữa, hắn gần như đã hình dung rõ mồn một cái cảnh hắn quỳ xuống dưới chân cô nàng và ngỏ lời cầu hôn. Hắn lim dim mắt và không cưỡng  nổi một nụ cười ngoác đến tận mang tai khi tưởng tượng Ran sẽ đồng ý và hôn hắn.
‘Khoan’ – cái đầu hắn bắt đầu vào số hoạt động – ‘nếu cô ấy từ chối thì sao ?’ hắn tự chất vấn mình ‘ nếu cô ấy chưa sãn sàng thì sao ? nếu cô ấy nghĩ mình đang đi tàu cao tốc thì sao ? lỡ đâu tối nay cô ấy đòi chia tay với mình thì sao’ – hắn vẫn chưa ngừng tự hành hạ bản thân ‘BIẾT ĐÂU CÔ ẤY ĐÃ LẤY CHỒNG RỒI THÌ SAO ???’ đỉnh điểm là đây.
‘Chào cậu Kudou’ – Hattori bước vào phòng khách, một chiếc đùi gá rán to bự án ngữ miệng hắn.
‘’CÔ ẤY ĐÃ LẤY CHỒNG RỒI HATTORI ƠI !!’’ có lẽ Shinichi dự định đánh thức một nửa quận Beika dậy bằng tiếng rống thảm thương này.
Đáp lại lời kêu gọi của hắn, không một chút do dự, cậu thám tử miền Tây nước Nhật bước ra khỏi căn phòng và khóa cửa lại.


Nhiều năm sau ….

‘Con hồi hộp quá ba ơi!’ Một Conan tuổi teen nhảy tưng tưng trên ghế xe hơi phần của tài xế. Một Ran vui vẻ đứng bên ngoài cửa sổ xe, gương mặt sáng bừng lên nhìn hai nhân vật ngồi trong xe. ‘Con sốt ruột lắm rồi, ba chỉ cho con làm thế nào lái được xe hơi đi ba!’ – cậu nhóc lúc này đã nắm chặt lấy vô lăng. Đuôi mắt của Shinichi bắt đầu giật giật – không hiểu đó có phải dấu hiệu của việc ông ba đồng tình với sự hăng hái quá mức cần thiết của ông con hay không nữa.
‘Bước đầu tiên,’ ngài thám tử lừng danh cuối cùng cũng chịu lên tiếng ‘là phải thắt chặt dây an toàn’. Conan nhìn quanh quất rồi trả lời ba mình bằng một cái nhún vai tỉnh queo. Thế là ông ba của cậu bắt đầu gầm lên ‘khóa dây an toàn lại và điều đó sẽ CứU CÁI MạNG CủA CON ĐấY!’
‘Vâng vâng! Có ngay’ Conan cười nhăn nhở. Đuôi mắt của Shinichi một lần nữa lại tìm đường đoàn tụ với thái dương. Anh nhìn xuống cậu con quý tử đã thắt dây an toàn và đang nhìn mình bằng ánh mắt ngây thơ vô số tội ‘Tiếp theo là gì ạ?’
Ông ba nó tiếp tục lầm bầm, rõ ràng là không vui vẻ gì mấy ‘Có trời mới biết được khi nào con được người ta cấp phép lái xe. Giờ thì khởi động xe đi.’ Shinichi dài giọng, cố ý để thằng con trai thấy được mức độ chịu đựng siêu đẳng của mình. Con trai anh lại ngó trước ngó sau, cuối cùng quay lại hỏi anh ‘Ba có mang theo chìa khóa xe không vậy?’
‘Có đấy. Ở trong túi quần’. Không đợi ba nó nhắc đến lần thứ 2, Conan teen lập tức sờ soạng tìm ra thủ phạm nằm sâu trong túi quần jeans. ‘OK … bây giờ thì tra chìa khóa vào ổ và vặn một cái nào …Và thế là cái xe đã được khởi động xong xuôi!!’’ Thằng bé hoàn tất chuỗi lầm rầm bằng một tiếng reo hoan hỉ.  
‘Tạ ơn trời đất.’ Shinichi thở phào, con cậu con trai anh thì loay hoay chỉnh lại gương cho ngay ngắn.  ‘Con có định lái xe hay không thế hả?’ Thám tử miền Đông lừng danh quyết định hỏi nó.
‘Ba!’ Conan quay lại nhìn Shinichi với gương mặt căng thẳng dễ sợ. ‘Nếu xe giữa đường hỏng máy thì sao ba?’ Shinichi chớp mắt một lần.
‘Nếu bỗng dưng lốp xe xịt thì sao hả ba?’ Shinichi chớp mắt hai lần.
‘Nếu con lỡ đụng phải con bò đi ngang đường đi sao ba!’ Đến đây thì đã không còn là câu hỏi nữa, và Kudou Shinichi quyết định tốt nhất nên im lặng. Đuôi mắt anh lại tiếp tục cái điệp khúc giật giật không mấy vui vẻ trong lúc anh với tay tắt động cơ xe.
Etsu (có lẽ là 1 người con khác của ShinRan) rời mắt khỏi laptop và nhìn chằm chằm 3 con người, 2 hùng hổ, 1 lắc lư vì nín cười, đang bước vào của chính. Conan chạy hộc tốc lên phòng riêng trên lầu và khóa trái cửa đánh tách 1 cái. Shinichi có vẻ ít năng lượng hơn, lết vào đến sofa trog phòng khách và ngồi đánh phịch, hai tay ôm đầu có vẻ đau khổ lắm. Ran Mouri, nay là Ran Kudou, tự cho phép mình nổ ra một tràng cười giòn giã.
‘Chuyện học lái xe sao rồi mẹ?’ Etsu hỏi cho có, lại chúi mũi vào màn hình.
‘Hai ba con thậm chí còn chưa lái được xe ra ngoài đường ấy!’
Note: Mình ko hiểu tác giả thấy tên Etsu đẹp ở chỗ nào nhưng vẫn tôn trọng nguyên bản. Bây giờ thì mọi người hiểu câu ‘’Con nhà tông, không giống lông cũng giống cánh’ nó là thế nào rồi đấy.




Stalling (tạm dịch ‘’Cò mồi kẻ cắp’’)



‘Kuroba. Cho tôi vào nhà.’ Hakuba nói, gần như là ra lệnh. Hắn mới bị ông bác thanh tra Nakamori hò hét điếc hết lỗ nhĩ về KID, và ngán ngẩm mới hàng loạt kế hoạch bao vây săn lùng tên trộm của ông già, bởi vậy tất cả điều hắn muốn làm lúc này là nằm vật ra thư thái nghỉ ngơi trong ngôi nhà của chính hắn. ‘Cậu làm cái trò gì ở trước cửa nhà tôi thế hả?’
‘À, ờ, đấy là một câu chuyện rất dài Hakuba à. Một.Câu.Chuyện.Rất.Dài. đấy, tin tớ đi’ – Kaito nhũn nhặn khác thường. Hakuba thở dài.
‘Thế cậu làm ơn tóm tắt nó lại giùm tôi. À mà tốt hơn cả là cậu biến đi luôn giùm tôi.’
‘Ế không được đâu. Tớ có nghĩa vụ phải tường thuật chi tiết cho cậu cái chuyện này. Với lại tớ yêu cái cửa ra vào của nhà cậu lắm lắm, chao ôi sao mà nó sang trọng và quyến rũ thế nhỉ?’
Hakuba thở dài đánh sượt ‘Nếu tôi nghe cậu kể hết thì cậu sẽ biến khỏi nhà tôi luôn chứ hả?’
‘Cũng còn tùy, hơ hơ.’ Kaito ngoác miệng cười một điệu cười thiếu muối. Hakuba chỉ còn nước rên lên. ‘Nói lẹ đi người’.
‘Mọi chuyện bắt đầu lúc 7:30 sáng nay lúc tớ choàng tỉnh và nhớ ra tớ mớ thấy hằng hà sa số những cái bánh rán bay lơ lửng ..’
‘Tua nhanh đến đoạn nào có dính líu tới tôi đi cha!’
‘Không có đoạn nào hết.’
‘Cho.tôi.vào.nhà’ Hakuba nghiến răng.
‘Không đời nào. Cậu đã nghe hết câu chuyện của tớ đâu.’
‘Tôi không thèm quan tâm’
‘Trước đây cậu luôn nghe mà’
‘Tôi như thế hồi nào?!’ Hakuba bắt đầu sôi máu.
‘Nhưng cậu có gì mà cứ bốc hỏa lên thế hử ngài thám tử hào hoa?’
‘VÌ CÓ THằNG NGốC KHÔNG CHO TÔI BƯớC VÀO NHÀ CủA TÔI ĐÓ!’ Hakuba gầm lên.
‘Nhưng tớ chỉ muốn nói chuyện nhẹ nhàng tử tế với cậu thôi mà’. Kaito sụt sịt.
‘Cậu có âm mưu xấu xa nào ở đây đúng không?’ Hakuba bắt đầu nhớ ra mình là thám tử.
Kaito làm điệu ngạc nhiên và …um, bị xúc phạm ghê gớm, ngáp ngáp cái mồm rồi ngoạc lên ‘Sao cậu dám nghĩ về bạn bè như thế hử?’
‘Tại vì có những thằng bạn quý hóa như cậu đấy Kuroba. Giờ thì thôi ngay cái trò đánh trống lảng hòng giữ chân tôi lại, mau tránh ra một bên cho tôi!’
‘Cầm chân cậu? cậu nghĩ là tớ đang giúp đồng phạm chạy trốn ấy hả?’ Kaito tiếp tục chớp mắt ngây thơ vô số tội.
‘Phải.Mau.Tránh.Ra.’ Hakuba bắt đầu sải bước về phía cửa.
‘Khoan đợi đã Hakuba!’ Kaito gào lên, rồi ôm chặt lấy chân chàng thám tử Nhật kiều.
‘Lại cái gì nữa hả?’ Hakuba thấy mình nhân từ quá thể.
‘Tớ làm tất cả là vì cậu, tớ muốn nói với cậu là tớ … yêu cậu Hakuba!’
Anh chàng vừa BỊ tỏ tình nhướn đôi lông mày, trước khi hắn kịp há mồm phản pháo thì kẻ vừa trắng trợn đeo bảng ‘’Tôi là dân đồng tính’’ lên cổ kia đã vội quỳ xuống rồi lôi từ xó nào ra 1 chiếc nhẫn sáng lóa ‘Cậu có chấp nhận lời cầu hôn của tớ không?’
‘Đừng có vào rừng mơ bắt con tưởng bở’ Đến nước này Hakuba không ngần ngại đạp cho thằng bạn trời đánh 1 cú suýt bất tỉnh. Kaito chưa kịp ăn vạ thì cánh cửa lớn nhà  Hakuba bất thình lình mở ra cái rầm. Hai tên bạn THÂN , một thám tử một đạo chích chuyên nghiệp, trố mắt ra nhìn cái kẻ đang nói oang oang mới xuất hiện.
‘Kaito cuối cùng tớ cũng tìm thấy tấm hình kì cục của Hakuba hôm ở tiệc Noel rồ ô ô, chết thật …’ Hattori giấu bay giấu biến bức ảnh sau lưng hắn, cũng như bao tên thám tử khác, hắn có cái tư duy ngờ nghệch là mình có thể lừa kẻ khác mà đối thủ không biết gì. ‘Ô Hakuba, he he gặp cậu ở đây tớ vui quá hé hé’
Shinichi Kudou nhấp ngụm cà phê thơm phức bên cửa sổ mở toang,từ đây hắn không bỏ sót chi tiết nào cảnh một tên thám tử vùng Kansai và một tên trộm thứ thiệt vắt chân lên cổ mà chạy, theo sau chúng sát nút là một Watson hết-sức-hăng-hái của một tên chủ đang cực-kì-tức-giận. Cậu uống nốt tách cà phê, chẹp miệng ‘Chả có gì mới mẻ’ rồi lượn mất.


  


 A/N: Well? Did you enjoy quartesome Shin-Hei-Kai-Hak? I found Gosho boys rather amazing ^^ haha.





No comments:

Post a Comment