Monday, February 14, 2011

Stepping on the rainy street

Sáng nay ngồi nghe lại Stepping on the rainy street, bỗng ùa về cả một trời kí ức khi theo dõi bước chân của Kang Junsang và Jung Yoojin. Mối tình đẹp, thủy chung, son sắt và lãng mạn. Tình đầu trong sáng, buồn man mác nhưng không bi lụy. Quá khứ không ngăn cản bước chân người ta tiến về phía trước, mà chỉ khiến họ thêm yêu thêm quý trọng những gì đã qua. Giữ chặt lấy hay quên đi? Bỏ lại tất cả hay cất giữ những gì tốt đẹp nhất để làm hành trang bước tiếp? Jun-sang lựa chọn sống một cuộc đời khác, theo bản năng vô thức của một bệnh nhân đang đấu tranh với tử thần. Yoo-jin cũng lựa chọn, cô chọn cách ôm ấp mối tình đầu đẹp đẽ, chắt chiu những khoảnh khắc được ở bên cạnh người con trai làm trái tim cô rung động, suốt 10 năm trời chưa bao giờ dám quên  đi một li. Bởi vì cô biết, một người đã chết thì chỉ còn sống trong kí ức người khác mà thôi, cô yêu anh đến như vậy thì làm sao cô nỡ giết chết anh thêm lần nữa ... mặc kệ người đời cười chê cô ngốc nghếch ...

Tôi lại nghĩ tới em, nhành hoa lan xinh đẹp của tôi ạ, em cũng lựa chọn một cuộc đời như thế đấy. Em không thấy hối hận sao em? Biết đâu cậu bạn thanh mai trúc mã ấy sẽ giống như bao người con trai tầm thường khác, quên đi em khi có cô gái thông minh nào đó kề cận giúp đỡ mình? Biết đâu cậu ta dần quen với cuộc sống mới, và chỉ nhìn em như một gánh nặng khi phải cố nghĩ cách đấu tranh trong một trận chiến không cân sức để trở về cuộc đời cũ? Biết đâu cậu ta không còn là "Shinichi" của em nữa? Biết đâu cậu ta không còn gọi tên em, "Ran" của tôi, với giọng trìu mến thân thương như thế nữa? Biết đâu, biết đâu, biết đâu ...

Nhưng em sẽ bỏ mặc ngoài tai hết, đúng không em? Giống như cách em gồng người chịu đựng những lời chỉ trích ác ý dành cho em, chỉ vì họ "ngứa mắt" cái hình mẫu "Angel" thánh thiện trong sáng mà em chọn. Tôi yêu em không phải vì em sinh ra đã là thiên thần, mà tôi mến em vì em lựa chọn cách sống như thế: trong con mắt Shinichi K. và fanbase của em, em chọn cách sống lương thiện, nhân hậu và bao dung. Người ta không quý trọng và nể phục nhau vì những gì "bẩm sinh" sẵn có mà là những đức tính đòi hỏi rèn luyện mà thành. Em lựa chọn cách sống khó khăn vô cùng nhưng em luôn kiên trì theo đuổi con đường bất tận ấy. Một cách vô thức, rất có thể. Nhưng, có sao? Chúng tôi vẫn rất yêu em.

Vậy nên, em hãy vững tin, em nhé! Chờ đợi cậu ấy trở về, bình an bên em, và lắng nghe cậu ấy nói ... Ran nhé!

No comments:

Post a Comment